Menu
in

10 truyền thuyết đô thị nổi tiếng ở Trung Quốc (P2)

Quảng cáo đường sắt Quảng Cửu ở HongKong năm 1993

Đây chắc có lẽ là chuyện ma có số lượng người tận mắt nhìn thấy cao nhất.

Một vị đạo diễn nửa đêm xem lại một đoạn phim ngày xưa chiếu lại trên TV, phát hiện trong đoạn phim quảng cáo có hình ảnh kì lạ: bảy đứa trẻ khoác vai nhau chơi trò nối xe lửa, cuối đoàn xe bỗng đưng có thêm một đứa trẻ thứ 8, sau đó không lâu, đứa trẻ thứ 7 – người được đứa trẻ thứ 8 khoác vai – đã qua đời một cách vô cùng đột ngột. Đoạn phim quảng cáo này ngay sau đó đã bị cấm chiếu, những sự việc quái lạ ấy vẫn làm truyền thông thời bấy giờ xôn xao một thời gian dài.

Theo báo chí và những người từng tham gia sản xuất đoạn phim quảng cáo này nói, lúc ấy có tổng cộng 7 đứa trẻ tham gia quay phim, thế nhưng những người từng xem qua đoạn phim đều chắc chắn mình nhìn thấy ít nhất là 8 đứa trẻ và nhiều nhất là 9 đứa trẻ.

Trong đoạn phim: cậu bé thứ nhất là nam chính, đội nón ca-rô, mặc áo đỏ, quần hồng, đi giày đen. Cô bé thứ 2: nữ chính, hơi lùn, cột tóc hai bím, mặc áo kẻ ô màu xanh bụi, cổ tròn. Cậu bé thứ 3 có tai hơi to, mặc áo xám cổ tròn. Cô bé thứ 4, hơi cao, cột tóc hai bím, mặc áo trắng, váy xanh bụi. Cậu bé thứ 5, mặc áo đen, chỉ xuất hiện 1 cảnh duy nhất. Cậu bé thứ 6: vóc người mập mạp, đội nón kẻ ô. Cô bé thứ 7: thắt bím một chùm, đầu cài hoa, mặc áo trắng, quần trắng dài. Cậu bé thứ 8: đội nón, mặc áo vàng, quần đùi có đai màu sẫm.

Chuyến xe buýt đường 375 ở Bắc Kinh năm 1995

Hiện giờ chiếc mang số 375 đã thay đổi tuyến đường thành cửa cung phía bắc đến cửa Tây. Ngay từ đầu nó đi tuyến đường 333, sau đó đổi sang 330, cuối cùng mới đổi thành đường 375 như trong bài viết.

Ngày 14/11/1995 giữa đêm khuya, không trăng không sao, trời rét lạnh. Một chiếc xe buýt chậm rãi ra khỏi bến xe ở Viên Minh Viên, và dừng lại ở trạm dừng phía cửa nam của Viên Minh Viên, đây là chuyến xe buýt cuối cùng của ngày hôm đó.

Trên xe chỉ có một bác tài xế lớn tuổi, một cô gái bán vé trẻ trung, xe dừng lại mở cửa ra, bốn hành khách bước lên, đó là một đôi vợ chồng trẻ, một cụ bà lớn tuổi cộng thêm một cậu nhóc nhỏ. Sau khi lên xe, hai vợ chồng trẻ ngồi hàng ghế ngay sau bác tài tỏ ra khá thân mật với nhau, cậu nhóc và bà lão thì lần lượt ngồi ở hàng ghế đơn hàng sát cửa ra vào. Thấy khách đã ngồi ổn định hết, bác tài mới bắt đầu lái xe đi về trạm Hương Sơn.

Đêm ngày càng lạnh và yên tĩnh hơn, bên tai chỉ còn nghe được tiếng máy nổ, trên đường vắng tanh chẳng có lấy một bóng xe. Trời đêm Bắc Kinh vốn đã cực kì rất lạnh, trên đoạn đường vắng thế này lại càng lạnh lẽo.

Xe tiếp tục đi qua thêm hai trạm nữa, vừa qua khỏi trạm cửa cung phía Bắc khoảng 300m, các hành khách đột nhiên nghe tiếng bác tài la mắng: “Mẹ nó, ngày  quỷ quái gì thế này, còn chẳng thèm vào trạm đứng đợi.” Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy, đằng trước có hai bóng người đang quắc tay gọi xe. Cô gái bán vé thấy vậy bèn nói: “Cứ dừng xe lại đi chú! Ngoài đó lạnh lắm, xe này lại còn là chuyến cuối nữa.”

Bác tài dừng xe, hai người khách bước lên xe, lúc này mọi người mới nhận ra là còn một người nữa, tóc tai bù xù, được hai người còn lại đỡ lên. Sau khi lên xe, cả ba đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng, ngồi im không nói không rằng, người tóc tai bù xù thì luôn cuối gầm mặt. Lạ là cả ba người này đều mặc quan phục thời nhà Thanh, sắc mặt thì trắng bệnh đến bất thường. Ai nấy nhìn đều hoảng hồn, chỉ có bác tài vẫn chuyên tâm lái xe đi tiếp. Cô bán vé thấy mọi người e ngại, bèn lên tiếng trấn an: “Mọi người đừng sợ, chắc họ vừa quay phim cổ trang xong, uống nhiều quá nên quên thay đồ thôi.” Mọi người nghe cô gái nói vậy cũng bình tĩnh hơn. Chỉ có bà cụ vẫn thi thoảng lại quay đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn ba người khách mới lên.

Xe đi thêm ba bốn trạm nữa, đường phố vẫn im lặng như cũ, gió thì ngày càng lớn hơn. Lúc này đã không còn hành khách nào đón xe nữa, đôi vợ chồng trẻ cũng xuống xe từ trạm trước; lái xe thì đang nói chuyện với cô bán vé. Đột nhiên, bà cụ đứng lên nhào lại đánh cậu nhóc như điên, miệng la lối bảo cậu nhóc này đã trộm tiền của mình. Cậu nhóc nóng nảy, đứng phắt dậy mắng bà cụ: “Bà lớn vậy rồi sao còn nói dối hại người ta chứ!” Bà cụ không thèm đáp trả, chỉ vươn tay tóm chặt áo cậu nhóc không chịu buông. Cậu nhóc xoay tới xoay lui hoài cũng không thoát được, một lúc sau, bà cụ mới nói: “Đằng trước là đồn công an, chúng ta tới đó nhờ phân xử.” Cậu nhóc nghe vậy cũng hất cằm đáp: “Đi thì đi, ai thèm sợ!”

Bác tài chỉ đành dừng lại thả cả hai xuống, xe buýt bừa khuất khỏi tầm mắt, bà cụ thở phào một tiếng, cậu nhóc đứng bên cạnh thì la lối, bực dọc: “Đồn cảnh sát ở đâu chứ?”. Lúc này bà cụ gõ đầu cậu nhóc một cái nói: “Bà vừa cứu mạng mày đấy.” Cậu nhóc không rõ hỏi lại: “Bà cứu mạng tôi hồi nào, tôi còn đang yên đang lành đây mà.”

Lúc này bà lão mới toát mồ hôi kể lại: Hoá ra từ lúc ba người khách kia đi lên xe bà đã thấy có gì đó là lạ, nên thường xuyên quay đầu nhìn cả ba, không biết là do may mắn hay là trời phù hộ, trong một lần quay đầu nhìn lại, bà cụ vô tình thấy gió thổi qua, tốc tà áo trước của một trong ba người nọ lên, đáng sợ là đằng sau vạt áo ấy không hề có chân. Bà biết ngay cả ba không phải là người, bèn tìm cớ kéo cậu nhóc xuống xe.

Sau khi nghe bà cụ kể lại chuyện, cậu nhóc vội vàng gọi điện báo cảnh sát. Lúc đầu cảnh sát không chịu tin tưởng, cho rằng hai người đang bịa chuyện. Đến sáng ngày hôm sau, cảnh sát lại nhận được tin báo án rằng chuyến xe cuối cùng đi từ Viên Minh Viên đến Hương Sơn của họ đã mất tích, cùng với đó còn có tài xế và cô bán vé.

Nhận thấy cả hai chuyện có quan hệ với nhau, cảnh sát lập tức tìm tới bà cụ và cậu bé đã báo án hôm qua để điều tra thêm.

Ngày thứ ba, ở đập nước cách Hương Sơn hơn 100km, cảnh sát tìm được chiếc xe buýt mất tích và ba cái xác đã hư thối nghiêm trọng. Cảnh sát triển khai điều tra và đưa ra ba điểm đáng ngờ:

Một, xe buýt bình thường không thể nào chạy xa như vậy chỉ trong một ngày, thứ đựng trong bình xăng xe không phải xăng mà là máu tươi.

Hai, chỉ trong vòng 2 ngày, thi thể không thể nào hư thối nghiêm trọng đến thế, cho dù là vào mùa hè nắng nóng oi bức.

Ba, cảnh sát đã kiểm tra toàn bộ camera quan sát trên các tuyền đường, nhưng không hề thấy sự hiện diện của chiếc xe buýt.

Bà lão mặt mèo ở Cáp Nhĩ Tân

Đồn rằng ở khu Đạo Ngoại, Cáp Nhĩ Tân có một bà lão sống cùng con dâu, sau một lần tranh chấp với con dâu, bà đã thắt cổ tự sát, con cháu ai nấy đều đâu lòng chuẩn bị tang sự cho bà.

Khi còn sống bà có nuôi một con mèo, hôm đám tang, chú mèo đột nhiên nhảy lên thi thể bà lão đứng một lúc mới chịu nhảy xuống đất. Ngay khi chú mèo vừa đáp xuống đất, thi thể bà lão bật dậy, nửa bên mặt của bà lão là mặt người bình thường, nửa bên còn lại thì là mặt mèo.

Con cháu bà lão thấy cảnh này sợ chết khiếp, chạy tán loạn la hét khắp nơi rằng mẹ mình sống lại. Sau khi bật dậy, bà lão bắt đầu nhảy nhót chung quanh hệt như một chú mèo, thậm chí còn dùng móng tay cào và tấn công những người có mặt.

Điều lạ là tối đó cả thôn không có lấy một tiếng chó sủa hay một tiếng động vật nào cả, người ta chỉ nghe được tiếng la hét và gào khóc chỗ đám tang bà cụ.

Chuyện này xảy ra vào khoảng năm 1995-1996, không ai còn nhớ rõ cụ thể là lúc nào, chỉ biết lúc ấy không thiếu người đến dự đám tang và hàng xóm chung quanh đều trong thấy cảnh này.

Lúc ban đầu người ta đồn sau khi sống lại bà cụ thích ăn thịt người, đặc biệt là trẻ con, rồi dần dà câu chuyện càng lan càng xa, các trường tiểu học quanh vùng còn tổ chức họp phụ huynh để thông báo về việc đưa đón học sinh, đồng thời yêu cầu các học sinh khi đi học phải cột dây đỏ vào tay (dây đỏ có công dụng trừ tà).

Tin nhắn ghi âm trước vụ rơi máy bay 5-25 năm 2002

7 ngày trước khi chuyến bay này xảy ra, ở Bình Đông, Đài Loan có người từng tuyên bố mình nhận được một bản ghi âm thần bí, 1 phút cuối trong đoạn ghi âm chỉ có tiếng người đàn ông đang khóc nức nở và tiếng sóng biển.

Toàn bộ đoạn ghi âm chỉ có tiếng báo giờ, tiếng khóc nức nở và tiếng la hét, quát hỏi: “tại sao”, “tại sao”, sau đó là tiếng sóng biển, cuối cùng là giọng thều thào của một người nam.

Ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra, người này đã công bố đoạn ghi âm lên mạng, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Đài Loan, cuối cùng có một người đã liên lạc với người giữ đoạn ghi âm, nói rằng giọng nam trong đoạn ghi âm là của cha bạn mình – một nạn nhân đã qua đời trong chuyến bay tử thần.

Vụ án ở Trùng Khánh

Khi nông dân Khuông Kỷ Lục 54 tuổi từ Giang Bắc chạy về nhà mình ở Ba Nam để đưa tiền sinh hoạt phí cho con, thì phát hiện cửa nhà khoá chặt, ông đành đi vào bằng cửa sau. Ngay khi vào nhà, ông nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ:

Con trai ông mặc váy màu đỏ, hai tay, hai chân đều bị trói lại, chân còn đeo quả tạ, tay bị cột cao trên xà nhà, người đã chết từ lâu. Điều lạ rằng cậu bé không hề có dấu hiếu bị treo cổ hay siết cổ, người thì mặc áo tắm, đầu bị trùm áo đỏ.

Ngay khi tin tức truyền ra, không ít người cho rằng, rất có thể hung thủ đã bắt trói cậu bé, cho cậu bé mặc vào áo đỏ để khoá hồn, đeo tạ để giữ hồn lại, sau đó giết chết cậu bé, rồi dùng kim phân hồn đâm vào đầu cậu bé, nhằm rút sạch linh hồn cậu bé để luyện tà thuật.

Tuy nhiên phía cảnh sát lại kết luận rằng cậu bé chết vì bị ngạt thở tình dục, nguyên nhân là vì hiện trường xảy ra vụ án là ở không gian kín, riêng tư, không có người lạ, nạn nhân tính tình nội hướng, có sở thích mặc đồ nữ, sau khi phân tích hiện trường cảnh sát cho rằng nạn nhân có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân.

Bạn đọc có thể đọc chi tiết vụ án này .

 

Leave a Reply