Chơi đùa qua điện thoại: Cuộc gọi từ kẻ sát nhân vùng Long Island
Sau vụ việc này, người ta cất hồ sơ của Shannan và chuyển hướng
điều tra đến 4 người phụ nữ được tìm thấy vào tháng 12/2010, hay còn được biết
đến là Bốn Thi Thể Ở Gilgo (The “Gilgo Four”).
Bốn nạn nhân này đã được xác định danh tính. Gia đình đã báo cáo có người thân mất tích khi họ không về nhà. Nhưng tình tiết xung quanh những cô gái này đều có uẩn khúc chưa thể lý giải. Melissa Barthelemy không chịu để bạn trai chở mình đến Long Island vào đêm cô biến mất. Bạn cùng phòng của Amber Lynn Costello là Dave Schaller, biết rằng cô đã nói chuyện với cùng một người đàn ông 3 hay 4 lần vào đêm đó, và cuối cùng Amber đã đồng ý gặp anh ta với giá 1.500 USD, số tiền cao hơn nhiều so với bình thường. Nhưng Dave không biết tên hay nơi ở của anh ta.
Tuy nhiên, không phải tất cả các vụ báo cáo mất tích đều được xử lý như nhau. Một đứa trẻ biến mất tại một trạm xe buýt? Đây là tin tức quốc gia. Nhưng một cô gái “bán hoa” không về nhà vào sáng hôm sau sau một “buổi hẹn”? Nghiễm nhiên chẳng có gì to tát.
Thực ra, khi vừa nhận được báo cáo mất tích, các nhà điều tra đã không chú trọng tìm kiếm Maureen, Melissa, Megan và Amber. Họ là gái mại dâm và những người sử dụng chất cấm, họ sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình chỉ vì vài trăm USD. Cho đến khi xác của họ được tìm thấy dưới những lớp cát lạnh lẽo tại bờ biển Gilgo Beach, người ta mới bắt đầu đi tìm sợi dây liên kết giữa những cô gái và mở rộng điều tra. Đến lúc đó, mọi chứng cứ đều mờ nhạt.
Bằng chứng trêu ngươi nhất là một loạt các cuộc gọi điện thoại cho em gái Melissa Barthelemy, Amanda, trong vài tuần sau khi cô mất tích. Bảy cuộc gọi được thực hiện từ điện thoại di động của Melissa, mỗi cuộc gọi kéo dài chưa đầy ba phút. Giọng nói trong các cuộc gọi giống nhau và đều là giọng nam, được mẹ Melissa mô tả là rất “điềm tĩnh và nhẹ nhàng”. “Cô có nghĩ rằng cô còn có cơ hội nói chuyện với chị cô không?” Người đàn ông hỏi Amanda trong cuộc gọi cuối cùng của hắn ta. Vài giây sau, hắn tự trả lời câu hỏi của chính mình: Hắn tự nhận mình đã giết Melissa sau khi quan hệ tình dục với cô, rồi cúp máy.
Các cuộc điện thoại được gọi đi từ các khu vực đông dân cư gần Manhattan và Massapeaqua, New York. Cảnh sát đã nhiều lần xác định chính xác tín hiệu điện thoại và cố gắng định vị người gọi. Nhưng vô ích, các khu vực trên quá nhiều người đang gọi điện thoại nên không thể xác định chính xác kẻ đó là ai. Có thể thấy, nếu hắn ta thực sự là kẻ giết người, hiểu biết của hắn về các kỹ thuật điều tra tội phạm khớp với nhiều manh mối của vụ án: Những cuộc gọi mà các Gilgo Four nhận được từ những số điện thoại ẩn danh vào đêm họ mất tích; rằng vài trong số các cô gái đã để điện thoại ở nhà khi họ đến buổi hẹn, như thể họ đang làm theo yêu cầu của ai đó.
Nhưng không có nhiều bằng chứng khác để tiếp tục điều tra. Chỉ có 6 trong số 10 bộ hài cốt được xác định danh tính. Các thi thể ở trong tình trạng phân hủy khác nhau, gây khó khăn cho việc xác định thời gian và cách thức tử vong. Bằng chứng để kiểm tra dường như rất hiếm hoặc không có. Cảnh sát ban đầu nghi ngờ rằng nhiều kẻ giết người đã sử dụng khu vực Bãi biển Gilgo làm nơi phi tang xác nạn nhân, trước khi kết luận rằng tất cả 10 xác chết có khả năng là tội ác của một người, một kẻ giết người hàng loạt tinh vi và khó nắm bắt, có kỹ thuật giết người dần tiến bộ trong hơn 15 năm qua.
Các thám tử không nói điều này trong hồ sơ nhưng họ đang bắt
đầu nghi ngờ rằng kẻ sát nhân có thể là một trong số họ. Một cảnh sát hoặc cựu
cảnh sát, một người có kiến thức sâu rộng về cách thức xử lý vụ án, thực thi
pháp luật. Dù đáng sợ nhưng giả thiết này giúp ta giải thích vì sao hắn không bị
phát hiện trong một thời gian dài như thế. Và vì sao hắn dừng ý định giết
Shannan Gilbert lại khi cô gọi 911.
Hay là hắn đã không dừng lại?
Các nghi phạm trong vụ án giết người hàng loạt ở Long Island:
Ai mới là hung thủ thực sự?
Chín năm đã trôi qua kể từ đêm định mệnh của Shannan Gilbert
và từ đó phát hiện ra có một kẻ giết người hàng loạt đang lộng hành ở Long Island.
Sau khi tin tức và truyền thông dần lắng xuống, cảnh sát hạt Suffolk im lặng. Họ
nói với cánh phóng viên và các thành viên gia đình rằng vấn đề vẫn đang được điều
tra, nhưng đã từ chối nói thêm.
Cả Cục điều tra Liên bang () và các thám tử nghiệp dư đều hợp sức điều tra và gỡ những nút thắt xung quanh vụ án. Nhiều nghi phạm đã được đưa vào vòng nghi vấn về sự liên quan của họ đến vụ giết người: từ những tên vào tù ra tội cho đến cả cựu cảnh sát, nhưng vẫn chưa có kết quả cuối cùng.
Tuy nhiên, nhìn từ một góc độ nào đó, bí ẩn đang trở nên khó hiểu hơn bao giờ hết. Ví dụ, tại sao các cơ quan thực thi pháp luật vẫn từ chối công bố đoạn băng ghi âm cuộc gọi Shannan Gilbert đến 911? Nếu cái chết của cô thực sự là tai nạn và không liên quan đến tên sát nhân hàng loạt vùng Long Island, vậy thì các thám tử đang cố gắng che giấu điều gì? Và hơn nữa, trong một cuộc tư nhân của gia đình Shannan gần đây kết luận rằng cô đã không chết đuối mà có khả năng bị siết cổ đến chết. Đây có phải là yếu tố đánh lạc hướng, hay là manh mối cho thấy sau tất cả cái chết của Shannan có liên quan để kẻ giết người hàng loạt vùng Long Island kia?
Nhưng chỉ có một điều chắc chắn rằng: Một người nào đó, hoặc
có lẽ nhiều người người, đã dành hơn 15 năm để giết người và vứt xác họ trên một
vùng xa xôi trên bờ biển Long Island. Một khi kẻ sát nhân, hoặc những kẻ sát nhân
đó cuối cùng bị bắt giữ, 10 gia đình khác hoặc hơn cuối cùng sẽ có câu trả lời
thích đáng. Nhưng những người thân xấu số sẽ không bao giờ có thể quay về bên họ
nữa.