Tôi và bạn trai mình vừa mua một căn nhà cũ. Anh ấy có nhiệm vụ biến nhà bếp thành phòng ngủ còn tôi thì dán lại giấy dán tường. Trời ơi, người chủ cũ dán mọi bức tường và trần nhà luôn! Bóc chúng thật là mệt, nhưng lại kích thích khó tả. Còn gì sung sướng hơn là bóc được cả một mảnh giấy dán tường thật dài cơ chứ.
Không biết bạn nghĩ thế nào, nhưng sau ấy tôi đã tự thách mình bóc mảnh giấy dài nhất có thể. Khi lột tới những mảng giấy dán tường ở góc phòng, tôi phát hiện ra tên của ai đó cùng với ngày tháng. Sự tò mò đã thôi thúc tôi tìm kiếm những cái tên trên giấy và và phát hiện ra rằng đó là và ngày họ biến mất trùng khớp với các con số trên giấy.
Ngày hôm sau, tôi lập một danh sách gồm tên và ngày tháng rồi báo cho cảnh sát. Ngay sau đó, họ phái một nhóm cảnh sát tới nhà tôi. Trong lúc họ đang nói chuyện với nhau, tôi đã nghe loáng thoáng một anh nói: “Đúng vậy, đó là con người.” Cái gì cơ? Người nào? Rồi anh ta quay lại chỗ tôi và nói: “Thưa chị, đây có phải là cái mà cô đang cố gỡ mấy ngày hôm nay không? Chúng không phải giấy dán tường đâu.”
2. ‘Người bảo vệ’ của DarkAlliGator
Anh ấy thức dậy và hét toáng lên khi nhìn một đống sinh vật khổng lồ có hình dạng giống như côn trùng đang bò ở trên giường. Nghe thấy tiếng hét, chúng vội vã rời khỏi phòng, để lại anh ta thức cả đêm, run rẩy và tự hỏi liệu đó có phải là một giấc mơ không. Sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa. Lấy hết can đảm, anh ta mở cửa và phát hiện ra một trong số chúng đang đặt bữa sáng lên sàn, rồi lui về một khoảng cách an toàn. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh vẫn nhận lấy món quà này. Khi ấy, các sinh vật đã rất vui mừng và phấn khích.
Chuyện này xảy ra mỗi ngày trong nhiều tuần. Lúc đầu, anh ta lo lắng rằng nhưng con bọ đang vỗ béo mình để ăn thịt, nhưng sau khi bị ợ nóng do ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, ngày hôm sau chúng liền mang cho anh hoa quả tươi. Bên cạnh nấu ăn, chúng còn cho anh tắm nước nóng và đưa anh về giường. Thật là kỳ quái. Một đêm nọ, anh ta thức dậy khi nghe thấy tiếng súng và la hét. Vội chạy xuống cầu thang, anh phát hiện ra bọn côn trùng đang ăn thịt một tên trộm. Dù đang ốm, anh vẫn cố gắng tỏ ra mình đang bình thường. Anh biết rằng chúng vừa bảo vệ anh. Một buổi sáng, các sinh vật sẽ không cho anh rời khỏi phòng. Anh nằm xuống, cảm thấy bối rối nhưng trong lòng vẫn tin tưởng bọn chúng.
Dù động cơ của chúng là gì thì chắc chúng sẽ không làm hại anh ta. Vài tiếng sau, anh cảm thấy đau nhức khắp cơ thể. Bụng anh như chứa đầy dây kẽm gai vậy. Khi thấy anh co thắt và rên rỉ, những con côn trùng liền kêu ríu rít. Chỉ đến khi anh cảm thấy một cơn đau khủng khiếp bên dưới da, anh mới nhận ra những con côn trùng không bảo vệ mình. Chúng đang bảo vệ con của nó.
3. ‘Nhìn thấy màu đỏ (Ngày đầu tiên đến trường)’ của Zenryhao
Mọi người đều yêu thích ngày đầu tiên đến trường phải không? Đó là một ngày vui vẻ và đầy hi vọng trước khi thực tế đến phá hủy niềm vui của chúng ta. Tuy nhiên, tôi thích ngày đầu tiên đến trường vì một lý do khác. Bạn biết không, tôi có một sức mạnh đặc biệt. Khi tôi nhìn vào mọi người, tôi có thể … cảm nhận được một luồng điện xung quanh họ. Từ người họ tỏa những màu sắc cho thấy họ sẽ sống trong bao lâu.
Hầu hết tất cả những đứa cùng tuổi tôi đều được bao quanh bởi một màu xanh lá cây, tức là chúng còn nhiều thời gian. Một vài đứa thì có màu vàng hay màu cam, có nghĩa là chúng sẽ gặp tai nạn giao thông hay những bi kịch tương tự. Nhưng đặc biệt hơn cả là người tỏa ra màu đỏ đậm. Đó là những người bị giết hoặc tự sát. Thật là kỳ lạ khi được nhìn thấy họ và cuộc đời họ.
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi luôn thích đến trường để có thể tìm hiểu số phận của các bạn cùng lớp. Đứa trẻ đầu tiên bước vào lớp tỏa ra màu đỏ. Tôi cười thầm và suy nghĩ: “Xui quá phải không, anh bạn.” Nhưng khi thấy người khác bước vào, tôi phát hoảng bởi ai cũng tỏa ra màu giống anh ta. Ngay cả bản thân tôi trong cũng giống như cái cột đèn đỏ biết đi vậy. Ít lâu sau, giáo viên của chúng tôi bước vào và khóa cửa. Hào quang của anh ta có màu lá cây.
4. ‘Họ đã định nghĩa sai’ của Lloiu
Người ta đã nói rằng định nghĩa của sự điên rồ là “làm đi làm lại môt điều và mong đợi kết quả khác nhau”. Tôi hiểu điều mà họ muốn nói, nhưng điều đó không đúng. Tôi bước vào một cái do bị người khác thách. Vì đang thiếu tiền và cũng không tin vào mấy chuyện kinh dị xung quanh nó nên chỉ cần 50 USD là đủ.
Nhiệm vụ cũng đơn giản ấy mà ấy mà. Chỉ lên lên tầng 45 tức tầng trên cùng rồi chiếu đèn pin của tôi từ chỗ cửa sổ thôi. Do thang máy bị hỏng nên tôi phải đi thang bộ. Khi lên tới từng tầng, tôi luôn để ý thấy những tấm biển hiển thị số tầng. 15, 16, 17, 18. Càng lên cao, tôi càng cảm thấy mệt nhưng cho tới nay, tôi vẫn chưa gặp ma quỷ hay sát nhân nào cả. Đúng là điều này quá dễ.
Bạn không thể tưởng tượng tôi đã hạnh phúc thế nào khi gần lên tới nơi đâu. 40, 41, 42, 43, 44, 44. Tôi dừng lại và nhìn xuống cầu thang. Chắc là lúc nãy tôi tính nhầm rồi, thôi lại lên tiếp nào. Vẫn 44. Thêm một tầng nữa. Tầng 44. Leo 10 tầng nữa. Vẫn là tầng 44. Leo thêm 15 tầng, và những gì tôi nhìn thấy vẫn là số 44. Lần nào cũng như vậy. Do vậy, bạn có thể thấy sự điên rồ không phải là làm đi làm lại một thứ và mong kết quả khác nhau. Đó là biết được kết quả sẽ không bao giờ thay đổi. Dù đã trải qua bao nhiều năm, mỗi cánh cửa đều dẫn đến cùng một cầu thang, tới cùng một tầng. Khi ấy, tiếng khóc đã biến thành tiếng cười.
5. ‘Con gái tôi đã học đếm’ của RealScience87
Con gái tôi đánh thức tôi khoảng 11:50 tối qua. Vợ tôi và tôi đã đón con bé từ bữa tiệc sinh nhật bạn Sally, đưa bé về nhà và đặt bé lên giường. Vợ tôi đi vào phòng ngủ để đọc sách còn thì ngủ thiếp đi khi đang xem TV. Đột nhiên, con bé kéo áo tôi và hỏi: “Bố ơi, bố đoán xem tháng tới con sẽ bao nhiêu tuổi. “Tôi đeo kính lên và trả lời. “Bố không biết nữa con yêu. Bao nhiêu tuổi nhỉ?” Cô bé mỉm cười và giơ bốn ngón tay lên. Bây giờ là 7:30. Vợ chồng tôi đã hỏi con bé được gần 8 giờ. Nó vẫn từ chối cho chúng tôi biết là nó có chúng ở đâu.
6. ‘Đồng hồ’ của Gridster2
Ông được tặng chiếc đồng hồ vào sinh nhật thứ mười của mình. Đó là bằng nhựa màu xám bình thuòng bình thường ở mọi khía cạnh ngoại trừ việc nó đếm ngược. Bố ông nói với ông: “Đó là tất cả thời gian con còn lại trên thế giới này. Hãy sử dụng nó một cách khôn ngoan nhé.”
Và ông ấy đã làm đúng như vậy. Ông ấy đã luôn sống hết mình. Ông thường đi leo núi và đi bơi. Ông luôn nói chuyện, hay cười và yêu thương người khác. Ông ấy không bao giờ sợ hãi, vì ông ấy biết mình còn bao nhiêu thời gian. Cuối cùng, khi trước đồng hồ điểm những giây cuối cùng, ông lão đứng và nhìn lại mọi thứ ông ấy đã gây dụng trong đời. 5. Ông bắt tay với đối tác kinh doanh cũ kiêm bạn thân của mình. 4. Con chó của ông chạy đến liếm tay rồi ông ôm nó lần cuối cùng. 3. Ông ôm con trai và biết rằng mình đã là một người cha tốt. 2. Ông hôn lên trán vợ lần cuối. 1. Người đàn ông già nua mỉm cười và nhắm mắt lại.
Sau đó, không có gì xảy ra. Đồng hồ kêu bíp một lần rồi tắt. Người đàn ông vẫn đứng đó và khỏe mạnh. Nhiều bạn nghĩ rằng khi ấy ông ta sẽ rất vui mừng. Nhưng thực ra, đó là lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy sợ hãi.
7. “Không có lý do để sợ hãi” của whoeverfightsmonster
Khi chị gái Betsy và tôi còn nhỏ, gia đình chúng tôi sống một lúc trong một trang trại cũ xinh xắn. Chúng tôi thích khám phá những góc kín của nó và trèo lên cây táo ở sân sau. Nhưng điều yêu thích hơn cả là hồn ma. Chúng tôi gọi nó là Mẹ, vì bà ta trông có vẻ rất tốt bụng và ân cần. Vài buổi sáng, khi tôi và Betsy thức dậy, chúng tôi đã tìm thấy một cái cốc bí ẩn ở đầu giường. Mẹ đã để chúng ở đó bởi bà lo lắng rằng chúng tôi sẽ bị khát trong đêm.
Bà ấy luôn muốn chăm sóc chúng tôi. Trong nhà tôi có một cái ghế cổ và chúng tôi đặt nó ở sát tường phòng khách. Bất cứ khi nào chúng tôi đang bận làm việc riêng, xem TV hoặc chơi trò chơi, Mẹ sẽ đẩy cái ghế đó tới chỗ chúng tôi. Đôi lúc bà còn chuyển nó tới giữa phòng khách. Chúng tôi luôn cảm thấy buồn khi phải đặt nó trở lại vào tường. Có lẽ Mẹ chỉ muốn ở gần chúng tôi.
Sau đó, rất lâu sau khi chúng tôi chuyển đi, tôi tìm thấy một bài báo cũ về người chủ ban đầu của trang trại. Đó là một góa phụ. Bà ta đã giết hai đứa con của mình bằng cách cho chúng uống một cốc sữa độc trước khi đi ngủ. Sau đó, bà treo cổ tự tử. Bài báo có đính kèm một bức ảnh hình phòng khách của trang trại, trong đó có cơ thể người phụ nữ đang đu đưa dưới xà nhà. Dưới chân bà ta là chiếc ghế gỗ cũ kỹ được đặt chính xác ở giữa phòng.
8. “Kế hoạch hoàn hảo” của Huntfrog
Vào thứ hai, tôi đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo. Không ai biết chúng tôi là bạn bè. Vào thứ ba, anh ấy đã lấy trộm súng từ cha mình. Vào thứ tư, khi ở trường đang có biểu tình, chúng tôi quyết định tiến một bước nữa. Vào thứ năm, trong khi toàn bộ trường học ở trong phòng tập thể dục, chúng tôi đã đợi ngoài cửa.
Tôi bắn vào bất cứ ai bước ra trước. Sau đó, anh ta sẽ lấy súng và đi vào phòng tập thể dục. Tôi đi đến chỗ Quinn, cố vấn tâm lý ở trường và bắn vào mặt ông ta ba lần. Những phát súng thật chết chóc. Chúng tôi nghe thấy tiếng hét trong khán phòng. Không ai có thể thấy chúng tôi. Tôi đưa cho anh ta khẩu súng và thì thầm, “đến lượt anh.” Anh chạy vào phòng tập thể dục và bắt đầu bắn. Một lúc sau tôi đi theo anh ta. Anh ta chưa bắn ai. Những đứa trẻ thì chạy loạn lên để tìm chỗ trốn.
Tình trạng thật lộn xộn. Tôi chạy đến phía sau anh ta và giải quyết anh ta. Chúng tôi vật lộn. Tôi vặn khẩu súng ra khỏi tay anh ta, bóp cò và giết chết anh ta. Vào thứ Sáu, tôi được tôn vinh như một anh hùng. Đó thực sự là kế hoạch hoàn hảo.
9. ‘Chiến binh của Chúa’ của KMApok
“Nếu Chúa tồn tại, tại sao lại có quá nhiều tội ác trên thế giới?” Đó là một câu hỏi phổ biến, nhưng nó bị đặt sai chỗ. Tất cả mọi thứ phải có sự cân bằng. Sáng và tối. Thiện và ác. Ồn ào và im lặng. Không có cái này, cái kia không thể tồn tại.
“Vậy nếu đó là sự thật, thì Chúa KHÔNG LÀM GÌ để chiến đấu với cái ác?” Đó có thể là câu hỏi tiếp theo của bạn. Tất nhiên ông ấy chống lại cái ác. Ông ta làm việc không ngừng nghỉ. Tôi là Dartalian, một trong những thiên thần thánh thiện và thẳng thất nhất của Ngài. Tôi đi lang thang trên Trái đất, tiêu diệt tội ác ở bất cứ nơi nào tôi tìm thấy. Tôi giết những con quái vật mà bạn không bao giờ muốn biết. Tôi tiêu diệt chúng để bạn có thể ngủ vào ban đêm. Con người làm sao mà biết được những chuyện tôi làm.
“Nhưng còn Stalin thì sao? Hitler? ? Jack the Ripper?” Chà, những cái tên đó chẳng là gì và tôi bỏ qua chúng. Để cân bằng. Những cái tôi tiêu diệt là những thứ quá khủng khiếp và ghê tởm để tồn tại. Có thể bạn chưa bao giờ nghe tới cái tên Dartalian nhưng bạn chắc chắn biết cụm từ mà họ hay dùng để gọi cho tôi: Hội chứng đột tử ở trẻ sơ sinh.
10. ‘Tôi rất ghét khi em trai Charlie của tôi phải rời đi’ của horrorinpureform
Tôi ghét khi em Charlie của tôi phải đi xa. Bố mẹ luôn cố gắng giải thích cho tôi biết bệnh em ấy nặng thế nào. Rằng thật tôi may mắn khi có một cơ thể bình thường. Khi tôi phàn nàn về việc tôi chán thế nào khi không có em trai chơi cùng, họ sẽ khiến tôi cảm thấy tồi tệ bằng cách chỉ ra rằng sự buồn bã của tôi chỉ là trò con nít khi so với Charlie, nhất là khi em ấy luôn bị giam trong một căn phòng tối ở bệnh viện. Tôi luôn cầu xin họ đem em ấy về thêm một lần nữa.
Ban đầu họ cũng làm theo. Charlie có về nhà vài lần và lần sau lại ngắn hơn lần trước. Mỗi lần Charlie về nhà, mọi thứ lại xáo trộn. Mấy con mèo nhà hàng xóm với đôi mắt bị khoét ra nằm trong rương đồ chơi của em ấy. Dao cạo của bố tôi thì được tìm thấy ở chỗ cầu trượt trẻ em ở công viên bên kia đường. Vitamin của mẹ được thay thế bằng mấy viên nước rửa chén. Bố mẹ tôi trở nên do dự và bắt đầu dùng những “lần cuối” một cách tiết kiệm hơn.
Họ nói rằng chứng rối loạn của em ấy khiến cho em trở nên đẹp hơn, khiến mọi người nghĩ rằng em đã bình thường và đánh lừa các bác sĩ rằng em đã sẵn sàng cho cuộc sống bình thường. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải chịu đựng sự buồn chán của mình nếu như điều đó giúp tôi an toàn. Tôi rất ghét khi Charlie phải đi xa. Nó khiến tôi phải giả vờ tốt cho đến khi em ấy trở lại.