Menu
in

Love and Saucers: Người đàn ông vẽ tranh về mối tình kỳ lạ với… người ngoài hành tinh

Đạo diễn của bộ phim này, Brad Abrahams đã phải tốn đến 5 năm để có thể thuyết phục David Huggins – một hoạ sĩ thuộc trường phái ấn tượng chủ nghĩa siêu hiện thực, kể câu chuyện về tác phẩm cũng như cuộc đời mình.

Lúc nhận phỏng vấn David Huggins đã 74 tuổi, là một người đàn ông hiền lành, khiêm tốn.

Ông sinh ra ở Georgia năm 1944, cha mẹ là chủ một nông trường nhỏ. Cuộc sống mà vô số người thành thị mơ tưởng nhưng có lẽ cả đời cũng không thể chạm tới chính là tuổi thơ của David: một nông trường thơ mộng, có núi có sông, có động vật, con người hoà hợp và hưởng thụ thiên nhiên.

David Huggins lúc nhỏ

Nhưng vào khoảng năm 1951, những sinh vật khác thường đã tìm đến David nhỏ bé, chúng có đôi mắt xám to tròn, người như bọ ngựa, cao tới gần hai thước,…

Cuộc gặp đầy bất ngờ khiến David không cách nào quên được, đêm đó lần đầu tiên ông gặp được những sinh vật thấp bé màu xám và rồi bị chúng đuổi theo chạy về nhà.

Lúc ấy David không hề biết mình đang gặp phải kiểu tiếp xúc thứ 3, ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đã kể cho cha mẹ và cha xứ trong nhà thờ, nhưng chỉ nhận lại được lời khuyên: “Đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung, hãy chăm chỉ học tập.”

Từ đó về sau cậu bé David đã chôn giấu chuyện này và xem đó là bí mật của riêng mình, bởi vì sẽ không có ai tin cậu. Mặt khác, cậu cũng bắt đầu quen thuộc với những sinh vật kia, dù sao ngoại trừ bề ngoài lạ kì thì chúng không hề có ác ý. Thậm chí còn từng nhiều lần cứu mạng cậu bé David những lúc cậu vào rừng chơi gặp phải rắn, rết hoặc trượt chân xuống nước.

Đổi lại, David tự nguyện cho chúng kiểm tra cơ thể mình, đó cũng là lần đầu tiên cậu bé được lên phi thuyền và nhìn thấy Trái Đất từ ngoài không gian.

Đáng nhắc đến là trong khoảng thời gian này, David đã gặp được một nửa khác quan trọng nhất trong đời mình – Crescent – một sinh vật nữ khá giống con người, nhưng có đôi mắt to chiếm hơn nửa gương mặt.

Cô thường xuyên đến gặp David, cả hai chia sẻ những câu chuyện về giống loài của mình và những điều thú vị trong vũ trụ, đương nhiên cô cũng là người chịu trách nhiệm đưa David lên phi thuyền làm kiểm tra. Trong lòng David, Crescent là một cô gái rất dịu dàng, cứ thế tình bạn của cả hai kéo dài gần 10 năm.

Năm 1961,
lúc này David đã 17 tuổi, một mình xa xứ đến thành phố của nghệ thuật – New York
học mỹ thuật tạo hình. Hôm nọ khi tan học thì trời đã tối muộn, lúc đi ngang
qua một rừng cây nhỏ, ông nghe được tiếng Crescent, đi theo tiếng cô, ông tìm
thấy Crescent đang ngồi im lặng dưới ánh trăng.

Đây có lẽ
là cảnh tượng đẹp nhất David từng gặp, những chuyện sau đó cứ thế diễn ra một
cách tự nhiên… Mấy mươi năm sau, lúc nhớ lại những ký ức này, David vẫn thấy
hơi tiếc nuối:

“Tôi nghĩ nếu có cơ hội để quay lại, tôi mong có thể đánh mất đời trai của mình ở băng ghế sau xe Ford.”

Sau hôm đó, David và Crescent có đứa con đầu lòng, hai bên cũng thường xuyên gặp gỡ và ở bên nhau nhiều hơn. Nhiều lần ông ngỏ ý muốn lên phi thuyền thăm con, nhưng Crescent lại đặt điều kiện rằng ông phải kết hợp với những cô gái khác trong tộc để lai giống. Nên mấy mươi năm tiếp theo, David đã vô duyên vô cớ trở thành cha của mấy trăm đứa trẻ.

Dần dà David mới biết được, sinh vật trông như bọ ngựa mình thấy lúc nhỏ là thủ lĩnh giống loài của Crescent, ông ta đưa giống loài của mình đến Trái Đất để tìm kiếm những nguồn gene khác nhau nhằm lai giống và tạo ra những cá thể cao cấp hơn.

Bản thân David không quan tâm mấy chuyện to tát như thế này cho lắm, nguyên nhân duy nhất ông chấp nhận yêu cầu của họ là vì Crescent. Đương nhiên vì đảm bảo thân phận và bí mật của mình không bại lộ, ông vẫn cưới một người phụ nữ bình thường làm vợ, dù người ông yêu nhất luôn là Crescent.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến những năm 80 của thế kỷ trước, David vô tình đọc được quyển sách The Incredible Visitations at Copley Woods của Budd Hopkins, một chuyên gia nghiên cứu về văn hoá UFO.

Ông mới biết được thế giới này còn có không ít người giống mình, cảm giác khủng hoảng ùa đến. Mặt khác những ký ức về thực nghiệm trên phi thuyền cũng dần thức tỉnh, làm ông hoảng sợ và hoang mang. Ông kể những điều này cho Crescent nghe, cô an ủi và hướng dẫn ông cách giảm bớt áp lực: “Có lẽ anh nên dùng khả năng hội hoạ của mình để vẽ lại tất cả những điều đã trải qua?”

Vì thế ông cầm bút vẽ lên, đến nay ông đã vẽ hơn 150 bức tranh, mỗi bức đều là một ký ức về kiểu tiếp xúc thứ 3 của ông, trong đó tranh về Crescent là nhiều nhất. Năm 2018, bảo tàng nghệ thuật hiện đại đã tổ chức một buổi triển lãm mang tên: “Thần thoại là ” để trưng bày các tác phẩm của David.

Cũng chính vì những này, vài chuyên gia nghiên cứu về người ngoài hành tinh đã tìm đến và mời ông gia nhập, câu chuyện của ông có thể sẽ giúp họ mời chào càng nhiều hội viên mới hơn. David tham gia vì nghĩ sẽ tìm được người chung chí hướng, tiếc rằng ông chỉ rước lấy thất vọng và rời khỏi hiệp hội, sống cuộc sống bán ẩn cư.

10 năm trước David đã ly dị vợ, con trai 27 tuổi của ông hiện đang ở Thái Lan, còn ông thì một mình ở New Jersey. Mỗi tuần ông sẽ đến nhà hàng làm nhân viên phục vụ, khi rảnh rỗi sẽ vẽ tranh. Những bức tranh này ông không định bán đi, mà cũng không định mượn câu chuyện đời mình để nổi tiếng, ông chỉ ở lại đây, im lặng đợi Crescent ghé thăm mình hàng đêm.

Cuối phóng sự, đạo diễn có phỏng vấn hàng xóm của David mong có thể thu thập được vài tin tức khác, nhưng hầu hết họ đều nói David là một ông lão đáng yêu. Họ tin ông từng gặp thật, bởi vì ông chưa bao giờ ép buộc ai tin vào những điều mình kể.

Tháng 2 năm
2018, VICE từng phỏng vấn David, họ hỏi ông Crescent cách bao lâu thì đến tìm
ông một lần, David đã nói:

“Lần trước cô ấy ghé thăm tôi là cách đây một tháng, lúc ấy tôi đang ngồi trên ghế, cô ấy ôm tôi từ đằng sau, chúng tôi ôm nhau một lúc lâu, cảm giác đó rất tuyệt vời.”

Dù câu chuyện này là ảo tưởng của David hay thật sự đã xảy ra, thì với ông đó là những ký ức đẹp đẽ và kì lạ nhất, bản thân ông cũng thích thú và hưởng thụ cuộc sống hiện nay, mỗi ngày ngồi chờ nửa kia của mình quay về.

 

Leave a Reply