Michael Malloy cũng sống như bao người xui xẻo khác ở New York trong cơn : Hết tiền, cạn túi, không có việc làm cũng chẳng có chỗ nương thân. Thỉnh thoảng cảm thấy buồn đời, ông chui vào một quán rượu địa phương uống để cho vơi đi nỗi sầu đời.
Cả cuộc đời của Michael Malloy là một thứ gì đó rất mờ nhạt và không đáng kể, nhưng cuối cùng ông lại nổi tiếng vì là nạn nhân bướng bỉnh nhất. Ông đã sống sót đến tận 5 âm mưu ám sát. Nhiều người thường gọi ông là Mike Người Sắt, Mike “Bền Bỉ” Malloy, và Rasputin xứ Bronx.
Michael Malloy là khách quen tại quán rượu của Tony Marino. Tại đây, Marino nhập rượu lậu về để bán, ai cũng được uống, nhưng chẳng mấy ai trả tiền, đúng hơn là chẳng mấy ai có tiền để trả.
Một buổi chiều tháng Bảy năm 1932, Malloy đang uống như thường lệ ở quán thì hai đứa bạn của ông – Francis Pasqua và Daniel Kriesberg, nảy ra ý tưởng làm tiền: Đưa Malloy đi đăng ký bảo hiểm nhân thọ, sau đó dụ cho Malloy uống say đến chết.
Xuất thân của
Micheal Malloy thế nào thì cũng chẳng ai biết, gia đình hay bạn bè gì thì ông đều
không có. Ngay cả đến tuổi của ông thì cũng có người bảo thế này người đoán thế
kia. Đây chắc chắn là một người mà sẽ không có ai tưởng nhớ nếu ông qua đời rồi.
Thế là hội nhóm giết-hại-bạn-thân đã được thành lập, gồm Marino, Kreisberg, Pasqua, người pha rượu Red Murphy và mấy tên chuyên đi ăn cắp vặt John McNally, Edward Smith, Bastone và Joseph Maglione.
Công việc của Murphy đơn giản chỉ là đến nhận Malloy là người thân của hắn sau khi Malloy đã qua đời, mọi người cùng nghĩ ra một cái tên giả cho Murphy: Nicholas Mellroy. Nếu mọi thứ đều thành công như dự tính, mỗi thành viên của hội giết bạn sẽ nhận được 3,576 USD (Khoảng 65,000 USD ngày nay).
Thuyết phục Malloy ký ba cái hợp đồng bảo hiểm cũng quá đỗi dễ dàng. Marino chỉ cần mời ông uống miễn phí và đợi cho ông say, sau đó nhẹ nhàng thủ thỉ bảo Malloy ký tên. Và bây giờ, hạ sát Malloy là thứ cuối cùng họ cần làm để rớ được đến đống tiền kia.
Malloy lúc đó đã say sẵn rồi, nên Marino nghĩ là nếu cứ tiếp tục rót rượu thì đằng nào Malloy cũng sẽ say đến chết. Nhưng sau ba ngày uống, Malloy vẫn còn thở đều đều. Thế là Marino quyết định bỏ thêm topping vào đồ uống của Malloy. Ban đầu ông dùng chất chống đông, sau đó là nhựa thông và cuối cùng là thuốc ngựa trộn với thuốc diệt chuột. Nhiều người lúc đó còn khai rằng Marino đã cho Malloy uống methanol. Methanol là một chất hóa học mạnh đến mức chỉ một lượng nhỏ cũng có thể dẫn đến mù lòa.
Marino đợi cho
Malloy say quắc cần câu, sau đó đưa ông một ly methanol nguyên chất. Malloy
không để ý và vui vẻ đổ hết vào mồm. Một đêm nọ, Malloy ngã xuống dưới đất,
nhưng đây chỉ là một cảnh mừng hụt với đám giết người, vì khi Malloy ngã xuống,
ông bắt đầu…ngáy ngủ. Vài tiếng sau khi đã tỉnh dậy, ông tiếp tục đòi uống
thêm.
Hội giết người không chịu dừng lại mà quyết tâm đầu độc luôn cả đồ ăn của Malloy. Trong đĩa đồ ăn của ông có những con hàu đã được ướp với methanol suốt nhiều ngày liền. Nhưng ông vẫn ăn ngon lành từng con một. Chúng kiên nhẫn nhìn ông ăn, nhưng vẫn không có gì xảy ra cả, Malloy chỉ ợ rồi tiếp tục ăn hàu ướp methanol cùng với rượu.
Marino lại phải tăng đô cho Malloy. Ông mở một hộp cá ngừ và để nó ở ngoài trời vài ngày cho đến khi nó , sau đó đặt chúng vào giữa hai miếng sandwich, trộn chung với vài mảnh kiếng vỡ và đưa cho Malloy ăn. Ông ăn, và còn đòi thêm một chiếc nữa vì đang hơi đói.
Tới đây, Marino và những người bạn đã bắt đầu cảm thấy hơi tuyệt vọng. Trả phí bảo hiểm, cùng với tiền rượu, tiền để mua những thứ khác để đầu độc Malloy cộng lại đã bắt đầu nhiều hơn số tiền mà họ sẽ nhận được nếu Malloy chết.
Lúc này đang là mùa đông, nên cả đám cùng đưa Malloy đến công viên Crotona cách quán rượu cỡ 500m. Họ để ông nằm trên một băng ghế dài, và đổ tầm vài lít nước lên người ông. Ngày hôm sau, Marino bàng hoàng khi thấy Malloy đang ngồi dưới tầng hầm quán rượu, nhẹ nhàng than:
Tôi bị cảm lạnh rồi mọi người
Đến giờ là đã có bốn kế ám sát để cố lấy mạng Michael Malloy. Và thậm chí không một lần nào đưa nổi Malloy đến gần cửa tử. Cả hội đồng ý rằng đã đến lúc dùng những biện pháp cực đoan hơn.
Cả đám cùng thuê tài xế taxi Hershey Green tông chết Michael Malloy. Nửa đêm hôm đó, Malloy say xỉn được dắt ra giữa đường. Nhưng khi chiếc xe đang lao đến, Malloy đã đủ tỉnh táo để né ra. Sau hai lần né, chiếc xe cuối cùng cũng tông trúng người cần tông, Green thậm chí còn cán qua Malloy thêm một lần nữa cho chắc. Tất cả những chuyện này diễn ra dưới sự chứng kiến của một nhân chứng bên đường.
Một tuần sau,
Murphy xuất hiện dưới danh tính Nicholas Mellroy để hỏi thăm các bệnh viện và
nhà xác liệu có ai tên Michael Malloy đã qua đời ở đây không. Nhưng không ai biết
gì hết, báo chí địa phương thậm chí cũng không đưa tin về cái chết của Micheal
Malloy. Vài ngày sau, Malloy khập khiễng bước vào quán rượu và tiếp tục uống.
Ngoài hộp sọ bị nứt và một bên vai gãy, ông vẫn hoàn toàn ổn.
Tháng Hai đến cận kề, ngày gia hạn bảo hiểm cũng gần đến, cả đám nghĩ tới việc thuê sát thủ chuyên nghiệp, nhưng như vậy sẽ quá đắt tiền. Họ tiếp tục cho Malloy uống thật nhiều rượu. Và tất nhiên vẫn vô ích.
Vào ngày 21/2/1933, Michael Malloy cuối cùng cũng bị hạ. Trong một phòng chung cư, họ đặt một đầu của ống cao su của đèn dầu vào miệng Malloy, sau đó quấn chặt đầu ông bằng khăn tắm. Michael Malloy qua đời vì bị ngộ độc khí CO.
Một ông lang băm bạn
của Pasqua đã làm giấy chứng tử cho Malloy, và họ chỉ nhận được 800 USD từ công
ty bảo hiểm Metropolitan, và rồi hội giết người cũng bắt đầu lục đục nội bộ.
Vì muốn chắc kèo, công ty bảo hiểm đã yêu cầu được thấy xác chết. Nhưng khi Pasqua bịa chuyện rằng cái xác đã được chôn, công ty bảo hiểm gọi lên cho chính quyền. Vào tháng Năm năm 1933, cơ thể của Malloy đã được tìm thấy. Giấy chứng tử giả nói rằng ông bị viêm phổi thùy, nhưng những người làm khám nghiệm tử thi thì lại không nghĩ vậy.
Green, không hài lòng với số tiền được chia, bắt đầu đi nói này nói nọ. Cảnh sát tìm thấy một người vô gia cư cũng đã qua đời trong quán rượu của Marino dưới và Marino là người hưởng toàn bộ số tiền bảo hiểm từ nạn nhân.
Bastone thì bị bắn
chết, và thủ phạm cũng là một thành viên trong hội, Joseph Maglione.
Bằng chứng dần dần xuất hiện đủ để buộc Frank Pasqua, Tony Marino, Daniel Kriesberg và Joseph Murphy ngồi tòa. Ban đầu, họ cố biện minh bằng cách nói rằng tâm trí họ không ổn. Nhưng khi kế đó không thành, họ đổ toàn bộ lỗi cho Bastone.
Và ngay cả như vậy cũng không ăn thua. Vào tháng Sáu và tháng Bảy năm 1934, Pasqua, Marino, Kriesberg và Murphy đều bị với tên gọi Old Sparky. Harry Green là thành viên duy nhất không nhận án tử hình, nhưng ông cũng phải ngồi tù chung thân.
Cả ba hung thủ lần đầu ngồi vào ghế điện đều nhắm mắt xuôi tay liền chứ không cứng đầu được như người bạn của mình.