Menu
in

‘Dark Was the Night, Cold Was the Ground’ – Bài hát có lời duy nhất được gửi vào vũ trụ

http com ft imagepublish prod s3 amazonaws 1

Vào ngày 5/12/1977, NASA (Cơ quan hàng không và vũ trụ Hoa Kỳ) đã gửi Voyager 1, một con tàu với sứ mệnh mang sự tồn tại của chúng ta đến với bất cứ ai hay cái gì tìm được nó ở ngoài vũ trụ. Trên chiếc tàu là rất nhiều thứ, bao gồm một chiếc đĩa 12 inch mạ vàng với lời chào từ 55 ngôn ngữ khác nhau, tiếng kêu của động vật, những bài hát của các nhóm thổ dân, cũng như một vài bài hát khác. Bên cạnh đó, trên chiếc tàu còn là những hình khắc miêu tả đặc điểm của con người cũng như vị trí của chúng ta trong dải ngân hà.

Trong ban hội đồng những người kiểm duyệt nội dung của chiếc đĩa trên Voyager 1 là rất nhiều nhà thiên văn học, triết học cũng như sử học. Những lựa chọn của họ bao gồm nhạc của Bach, BeethovenMozart. Vì lý do ngôn ngữ, nên những bài hát được chọn đa số đều là nhạc không lời. Tuy nhiên, đã có một ngoại lệ rất đặc biệt, một bài hát được ghi âm vào năm 1927 bởi một nghệ sĩ nhạc Blue, Blind Willie Johnson, và bài hát đặc biệt có tên Dark Was the Night, Cold Was the Ground. Carl Sagan, nhà vật lý thiên văn học nổi tiếng đã đích thân chọn bài hát này bởi nó đặc trưng cho một cảm xúc đặc biệt nhất của loài người: Cô đơn.

Sự đặc biệt không chỉ nằm ở bài hát mà còn nằm ở bản thân người nghệ sĩ. Khi còn nhỏ, Johnson bị mù vì mẹ ông đã ném lưu huỳnh vào mặt ông trong một cơn giận dữ điên cuồng. Johnson đã ghi âm tổng cộng 30 bài hát trong sự nghiệp của mình, nhưng lại chết trong sự nghèo khó. Căn nhà của ông bị cháy rụi vào năm 1945, và ông được khán giả đại chúng đón nhận nhiều. Sau khi ông qua đời, nhiều nghệ sĩ nổi tiếng thời đó như Eric Clapton và Bob Dylan đã cover lại các ca khúc của ông. Led Zeppelin, một band nhạc rock huyền thoại cũng đã từng cover ca khúc It’s Nobody’s Fault But Mine của Johnson, và nhận được nhiều khen ngợi từ đó.

Sagan kể thêm về lý do ông đã chọn bài hát này:

Đây là một bài hát mà tôi nhận thấy rằng mang lại cảm giác Trái Đất là một hành tinh nói chung. Bài hát tuy có giai điệu rõ ràng, nhưng vẫn làm cho người nghe cảm thấy sự xa cách, những khoảng trống và sự cô đơn. Trái Đất của chúng ta cũng thế, 10 năm, 20 năm sau, Voyager 1 khi di chuyển với vận tốc hơn 50.000km/h sẽ ở cách chúng ta một khoảng cách rất lớn… Nó sẽ đơn độc, và “Dark Was the Night, Cold Was the Ground” chính là bài hát hoàn hảo để miêu tả cảm giác đó.

Bây giờ, đã hơn 40 năm sau khi Voyager 1 rời Trái Đất, nó vẫn lang thang ngoài kia, một mình, mang theo trong mình giai điệu của một gã mù để đại diện cho hơn 7 tỉ người Trái Đất.

 

Leave a Reply