Bài viết này xin phép trích dịch câu chuyện dài 11 kỳ trên Humans Of New York, kể về cuộc đời Bobby Love – kẻ cướp ngân hàng ở Bắc Carolina đã trốn chạy suốt 40 năm để rồi trôi dạt về New York với một danh tính giả và đôi bàn tay trắng. Ông ta cưới vợ, sinh con và nuôi nấng chúng trưởng thành trong nỗi lo sợ bị phát hiện. Một ngày nọ, cảnh sát đến gõ cửa nhà Bobby, vợ ông – bà Cheryl ra mở cửa và cuộc sống của cả gia đình đã thay đổi bắt đầu từ buổi sáng bình thường đó…
(Đọc thêm và )
9/11: “Đây là cách Bobby thể hiện tình yêu.”
Có điều gì đó mà tôi không biết. Bao năm qua, tôi yêu chồng tôi và ông ấy cũng yêu tôi, nhưng tôi nhận ra có điều gì đó không đúng trong tất cả chuyện này. Trước hết, Bobby không bao giờ muốn bị chụp ảnh, rồi ông ấy nghĩ rằng đang bị mọi người theo dõi. Tôi cho rằng ông ấy chỉ phù phiếm mà thôi, nên tôi đã nói: “Thôi nào Bobby, anh đâu có đặc biệt đến mức đó.”
Dù sao đi nữa thì cũng đã có những phút giây nồng ấm, chúng tôi xây dựng một tình yêu đẹp đẽ. Tuy nhiên, tình cảm đó không được thể hiện nhiều, có rất ít những cái ôm, ông ấy cũng rất kiệm lời. Mỗi khi tôi muốn đào sâu vào hơn vào quá khứ của chồng mình, ông ta sẽ cố giữ khoảng cách. Đôi khi chúng tôi tranh cãi, lúc đó ông chỉ ngồi xuống với gương mặt cau có mà thôi. Điều đó làm tôi đổ lỗi cho bản thân mình và nghĩ: “Chắc anh ta cảm thấy khó ở chăng?”
Nhưng dù sao thì Bobby cũng là người lo cho gia đình, luôn cố gắng làm 2 hoặc 3 công việc cùng lúc để kiếm tiền, biết nấu ăn, giặt quần áo và chăm lo cho bọn trẻ. Nên tôi nghĩ rằng mỗi người đều có sự khác biệt, mỗi người có cách thể hiện khác nhau và có lẽ đó là cách mà Bobby thể hiện tình yêu.
Thế nhưng mọi thứ vẫn thật khó khăn, tôi cảm thấy thất vọng và đã khóc rất nhiều. Vào Giáng Sinh năm 2014, tôi đã quỳ trong nhà thờ và cầu xin: “Chúa ơi, con không thể chịu nổi nữa.” Tôi đã cầu nguyện để Chúa thay đổi trái tim của chồng mình, tôi đã đến giới hạn chịu đựng rồi. Lúc đó là một vài tuần trước khi sự cố xảy ra, mọi thứ như sụp đổ.
Cheryl, vợ của Bobby Love.
10/11:
Mọi thứ xung quanh tôi như tan vỡ, vụ cảnh sát bắt giữ Bobby đã được đăng trên khắp các tờ báo. Dường như cả thành phố đang cười nhạo tôi. Những người bạn ở nhà thờ sẽ kéo tôi sang một góc và thì thầm: “Bà biết trước về điều này đúng không? Bà đã phải biết chứ.” Nhưng tôi chưa bao giờ biết sự thật về ông ấy. Bốn mươi năm hôn nhân, chúng tôi có bốn đứa con trưởng thành và tôi chưa bao giờ biết về thân thế của chồng mình.
Sao tôi có thể ngu đến vậy? Tôi muốn trốn chạy. Tôi muốn biến mất khỏi cuộc đời này. Ở nơi làm việc, mọi người tụ tập quanh bàn để tán gẫu, nhưng lại thực sự im lặng khi tôi bước vào phòng. Tôi đã nói với họ: “Đừng chỉ đứng đó. Tôi cần một chút tình yêu. Hãy cho tôi một vài cái ôm.” Tất nhiên là tôi thấy xấu hổ, và thấy đau đớn hơn bất cứ điều gì. Bobby đã lừa dối tôi suốt những năm qua. Không có sự thật dưới mái nhà của tôi.
Tôi bước qua người đàn ông đó mỗi ngày. Chúng tôi cười nói. Chúng tôi đùa vui. Và anh ấy đã không nói thật với tôi? Tôi đã rất tức giận. Nhưng, tôi không bao giờ ghét anh ta. Tôi muốn an ủi anh ấy. Tôi muốn nắm tay chồng mình. Tôi đã nói với Bobby: “Đó là cách tôi biết rằng tôi yêu anh. Bởi vì ngay cả trong tình huống tồi tệ nhất, tôi đã nghĩ về anh.” Khi lần đầu tiên tôi đến thăm anh ta trong tù, anh ta đã khóc.
Anh ấy ôm đầu và nói với tôi rằng: “Tôi biết, bà sẽ rời bỏ tôi.” Còn tôi thì trả lời: “Không, Bobby Love, tôi đã cưới ông và chấp nhận cả điều tốt đẹp lẫn tệ nhất từ ông. Ngay bây giờ đây là lúc điều tồi tệ nhất xảy ra. Tôi chỉ không thể tin được mà thôi.”
Cheryl, vợ của Bobby Love.
11/11: “Tôi không biết gì về Walter Miller, nhưng tôi kể cho mọi người nghe về Bobby Love.”
Tôi phải làm gì đó. Tôi đã viết thư cho thống đốc. Và viết thư cho tổng thống Obama. Tôi thu thập lời chứng nhận từ tất cả mọi người từng quen biết Bobby Love, tất cả những đứa trẻ mà anh ấy đã từng huấn luyện, tất cả những người sinh hoạt tại nhà thờ của chúng tôi, tất cả các thành viên trong gia đình của chúng tôi. Tôi đã làm đứng ra thay mặt anh ấy. Tôi không biết gì về Walter Miller, nhưng tôi kể cho mọi người nghe về Bobby Love.
Và nhà chức trách đã rủ lòng thương xót. Sau một năm tù, họ tha cho ông ấy về nhà. Ngay sau khi Bobby được tự do, tôi ngồi xuống và hỏi: “Giờ thì sao? Chúng ta có phải là gia đình mang họ Love không? Hay chúng ta là nhà Miller đây?” Và chồng tôi nói: “Chúng ta là nhà Love, là nhà Love.” Vì vậy, cuối cùng tôi cũng giúp ông ta thay tên đổi họ một cách hợp pháp.
Cứ thế chúng tôi tiếp tục sống, vượt qua mọi chuyện. Tôi thì vẫn còn oán hận đấy. Khi chúng tôi cãi vã, tôi sẽ nghĩ: “Người đàn ông này nên biết ơn việc tôi đã tha thứ cho anh ta.” Nhưng vấn đề là, tôi đã tha thứ. Khi tôi đưa ra quyết định đó, tôi chấp nhận mọi vấn đề khó khăn kéo theo nó. Tôi không thể làm cho chồng mình cảm thấy mắc nợ tôi, từ đây cho đến cuối đời. Bởi vì đó sẽ không phải là cuộc hôn nhân mà tôi mong muốn.
Cả thế giới đã biết chuyện về Walter Miller rồi. Chúng tôi không còn bí mật nào khác. Thế nhưng tôi nghĩ toàn bộ mớ hỗn độn này xảy ra là vì những điều tốt đẹp hơn, tốt hơn đối với tôi, tốt hơn cho bọn trẻ, và tốt hơn cho Bobby. Ông ấy không cần phải trốn nữa. Ông ấy có thể nhìn vào mắt tôi khi nói chuyện rồi. Không chỉ vậy, ông ta cũng đã biết lắng nghe tôi nữa. Tiếng nói của tôi cuối cùng cũng có trọng lượng rồi. Tôi đã từng rất dè dặt và chỉ biết để cho mọi thứ ra sao thì ra.
Nhưng giờ, tôi nói với ông ấy một điều, rằng: “Bobby, em sẽ đưa anh về nhà. Nhưng em sẽ không nhường nhịn anh nữa đâu.” Bởi vì lúc này tôi đã có câu chuyện của riêng mình để kể. Thậm chí tôi còn có thể viết một cuốn sách không chừng. Tôi không phải kẻ đã trốn khỏi nhà tù, bắt đầu một cuộc sống mới và giấu chuyện đó khỏi gia đình mình. Nhưng tôi tha thứ cho người đàn ông đã làm điều đó.
Cheryl
Câu chuyện của Bobby Love – hay tên tội phạm Walter Miller đã kết thúc có hậu như thế. Lớn lên trong một gia đình nghèo, chàng trai da màu đi vào con đường trộm cướp để rồi phải chịu tù đày. Số phận đẩy đưa khiến anh ta vượt ngục, đến New York và làm lại cuộc đời, có vợ và nuôi nấng 4 đứa con trưởng thành, cố làm một người tốt.
Lưới trời lồng lộng, Walter Miller không thể thoát khỏi sự phán xét của công lý dù sớm hay muộn, ông đã có thể phải ngồi tù cho đến hết đời. Tuy nhiên, nhờ nỗ lực và tình yêu của người vợ Cheryl, Walter Miller đã nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Tất nhiên là ông cũng biết tự thay đổi bản thân mình, kẻ cướp Walter Miller không còn nữa, thay vào đó là một Bobby Love nhân hậu và có trách nhiệm với gia đình.