Nói cho cùng thì con người cũng chỉ là một loài trong số tất cả những loài động vật trên thế giới này. Tuy rằng chúng ta có trí óc phát triển, điều đó làm chúng ta có thêm nhiều lý trí hon, nhưng suy cho cùng vẫn không thể thoát khỏi bản chất xấu xa vốn có trong con người. Ham muốn chính là nguồn căn tội ác mà không ai trong số chúng ta có thể thoát khỏi.
Tham lam
Có một năm, ở chỗ chúng tôi xảy ra một vụ sập mỏ. Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi có tham gia vào quá trình xử lý. Có một người thợ mỏ, vợ anh ta mang theo đứa con khoảng 5-6 tuổi đến, chị ta có tướng mạo rất xấu, ăn mặc thì rách rưới, nhà ở một vùng núi sâu đến nỗi không thể tìm ra trên bản đồ. Lúc đến chị ta khóc lóc rất thảm thiết, theo như những người đồng nghiệp của tôi có kể lại rằng thì khóc đến mức ngất đi những hai lần. Lao động chính trong nhà đã không còn thì quả thực rất bi thảm, thế nhưng họ sẽ được đền bù một khoản tiền, mong là sẽ có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
Hai tháng sau khi sự việc được xử lý xong, đột nhiên một ngày, có một bà già tóc bạc phơ tìm đến cơ quan của chúng tôi, bà ấy nói tiếng Tứ Xuyên làm chúng tôi không hiểu gì, rồi bà ấy khóc lóc rất thảm thương. Sau đó chúng tôi có tìm một đồng nghiệp khác cũng người Tứ Xuyên thì mới hay rằng bà lão là mẹ của người thợ mỏ kia. Bà ấy đến tìm con dâu và cháu nội, và chúng tôi đều hết sức kinh ngạc khi được biết từ lời kể của bà lão rằng, người phụ nữ kia đã mang theo toàn bộ số tiền và đứa con biến mất, không để lại chút tin tức gì. Đối với những việc như thế này, chúng tôi cũng không có quyền quản lý, nên đành giúp bà lão liên hệ với bên cảnh sát, sau đó mua vé tàu cho bà lão về nhà.
Một năm sau, một người đồng nghiệp vừa đi công tác ở Tứ Xuyên có đem về một tin rằng: cảnh sát đã tìm ra người phụ nữ kia đang sinh sống trong một thành phố nhỏ. Chị ta dùng tiền bồi thường để mua nhà và xe, hiện đang sống cùng một người đàn ông nhỏ hơn chị ta mấy tuổi. Còn đứa trẻ thì nghe nói đã đi lạc trên đường về quê. Nhưng chị ta không hề có ý nghĩ về quê nên chúng tôi đều tin rằng đứa trẻ là do chị ta cố tình bỏ rơi, không biết hiện giờ đã lưu lạc nơi đâu. Mọi người đều nói, mẹ là người vĩ đại nhất, nhưng thực ra bản năng làm mẹ nhiều khi cũng không thể thắng được lòng tham với tiền bạc.
Khát máu
Một năm khác, chỗ chúng tôi xảy ra một vụ giết người mang tính chất nghiêm trọng. Ở hiện trường đầu tiên, nghi phạm đã lẻn vào nhà, sau đó đâm chết hai người già hơn 70 tuổi, đâm trọng thương cháu gái nội 8 tuổi của họ. Hiện trường thứ hai, hắn đã đâm chết một người đàn ông hơn 50 tuổi. Nơi tôi đến là hiện trường thứ hai, tại một cánh đồng, chỉ có một người đang nằm yên lặng ở đó, trên người đậy một tấm vải trắng. Lúc đó đang vụ thu hoạch, lúa và ngô nhè nhẹ đong đưa trong gió, phát ra tiếng xì xào hòa cùng với tiếng khóc tuyệt vọng của người nhà nạn nhân. Hiện trường thực ra có rất đông người, cảnh sát, pháp y, dân… nhưng lúc đó dường như thính giác của tôi đã hoàn toàn mất đi, chỉ nghe thấy tiếng xì xào của ngô và lúa. Đôi mắt tôi cũng mất đi sự phân biệt với sắc màu nên chỉ nhìn thấy màu trắng của miếng vải và màu đen của những vết máu. Hôm đó, chúng tôi bao vây cả thôn, sau khi điều tra và khám xét liên tục trong 10 tiếng đồng hồ, chúng tôi đã bắt được nghi phạm.
Sau này, theo như lời kể của những người đồng nghiệm tham ra hỏi cung, khi nói đến động cơ gây án thì chỉ đơn giản là vì nghi phạm nghĩ rằng con trai nhà bị hại có nói xấu hắn, vì thế hắn đến giết hai người già để báo thù, còn đứa cháu nội thì may mắn hơn, chỉ bị thương chứ không chết. Còn người bị giết ở cánh đồng thì không hề quen biết hắn, hắn lấy lý do rằng nhận nhầm người. Chúng tôi đều nghĩ hắn bị điên, nên có đưa hắn đi kiểm tra, nhưng hắn hoàn toàn bình thường.
Tàn nhẫn
Trong nhà tôi có một vị trưởng bối trước đây có làm pháp y. Hồi tôi mới vào trường cảnh sát, chúng tôi có nói chuyện phiếm ở nhà. Tôi hỏi bác ấy rằng hiện trường những vụ án có phải đều rất kinh khủng không? Bác ấy liền kể cho tôi nghe câu chuyện này: vào khoảng những năm giữa của thập niên 80, có một đồn cảnh sát nhận được tin báo của người dân, rằng có một căn hộ đang bốc cháy, còn bốc mùi rất khó chịu. Những người hàng xóm bên cạnh có đập cửa nhưng bên trong không hề có hồi âm.
Những năm đó còn chưa có hệ thống sưởi, mọi người thường sử dụng bếp than trong phòng nên việc bị cháy là rất thường hay gặp phải. Sau khi cảnh sát đến nơi thì bắt đầu phá cửa, nghe thấy hình như bên trong có tiếng người đang hoạt động, nhưng dù có gọi thế nào cũng không có ai trả lời, vì vậy cảnh sát buộc phải xông vào. Cả căn phòng tràn ngập trong khói vàng, cay mắt đến nỗi không mở được ra, có một thứ mùi như dầu cháy sộc lên mũi, cảnh sát đi qua làn khói thì thấy một người đang quỳ bên cạnh bếp lò, nghe thấy tiếng người xông vào cũng không nói gì. Cảnh sát hỏi anh ta đang đốt gì….nhưng sau đó chết lặng người vì nhìn thấy trên bếp là nửa cái chân người. Còn người đang quỳ kia thì đang cầm cái chân đút vào bếp.
Vị trưởng bối này của tôi không phải người đầu tiên đến hiện trường, nhưng khi bác ấy đến nơi thì khó vàng và mùi hôi thối vẫn chưa tan đi, còn cô gái bị phanh thây kia thì bị gói gọn trong một cái chăn bông màu xanh và nhét dưới gầm giường của hung thủ. Theo như lời kể thì khi bác ấy mở cái chăn ra, điều đầu tiên đập vào mắt bác ấy là đôi mắt của cô gái đang mở trừng trừng. Sau này khi tôi bắt đầu làm việc, tôi có hỏi những người đồng nghiệp lâu năm khác về vụ án này. Họ nói đúng là có vụ án phanh thây, nhưng hiện trường không có đốt xác như vậy. Hung thủ của vụ án này là một công nhân, nghe nói do cô gái muốn chia tay nên đã có ý định giết chết cô ta, hắn lừa cô gái đến nhà hiếp dâm và giết chết. Hắn dùng 3 ngày để cắt nhỏ cơ thể cô gái, và trong 3 ngày này, hắn vẫn đi làm như bình thường, hắn còn chào hỏi rất nhiệt tình với những người hàng xóm khi gặp. Những thứ tàn ác như thế này có lẽ đã vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta rồi. Tiết lộ thêm rằng, nghe nói người cảnh sát vào hiện trường đầu tiên đã bị thần kinh sau đó.
Lạnh lùng
Vụ án này rất nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, những người bản địa tầm 40 tuổi trở lên thì không ai là không biết cả. Vụ án xảy ra vào khoảng cuối những năm 70, đầu những năm 80.
Chúng ta tạm gọi cô gái nhân vật chính trong này là Lệ Lệ. Đó là một cô gái rất sôi động và hào phóng, nhiệt tình và chân thành với người khác. Cô ấy có một công việc tốt đó là làm kế toán trong công xưởng. Quan trọng hơn đó là cô ấy rất xinh đẹp và rất thích mặc một chiếc áo sơ mi hoa hợp mốt. Nghe nói có rất nhiều anh chàng đã đến chờ chỗ cô ấy làm chỉ vì muốn nhìn cô ấy và huýt sáo mỗi khi cô ấy đi qua. Tôi nghĩ đó quả thực là một thời kỳ đẹp với một cô gái đang tuổi thanh xuân và rực rỡ.
Nhưng đột nhiên vào một ngày, Lệ Lệ biến mất. Những anh chàng si tình kia đã không nhìn thấy nữ thần suốt mấy ngày rồi, lãnh đạo cơ quan cũng rất lo lắng, vì mất tích cùng với cô ấy là một khoản tiền công quỹ lên đến vạn tệ. Cảnh sát rất nhanh đã vào cuộc điều tra, dưới sự chỉ dẫn bác bảo vệ lớn tuổi, họ tìm đến những người mà Lệ Lệ có thể quen, nhưng vẫn không thể nào tìm ra bất cứ manh mối nào, nhưng lại điều tra ra được một nhóm chuyên lấy cắp đồ của công xưởng. Thế nhưng Lệ Lệ đâu? Cô ấy đột nhiên mất tích, giống như một cái bong bóng xà phòng đột ngột biến mất trong nắng vậy. Mọi người không thể nhìn thấy những nụ cười rực rỡ của cô gái xinh đẹp ấy nữa.
Theo như lời kể của một vị lão cục trưởng, thì trước khi ông ấy về hưu, ông ấy còn luôn nghĩ về vụ mất tích của cô Lệ Lệ này. Và cũng không ai ngờ rằng, hai mươi năm sau, cô ấy lại xuất hiện…. Nhưng lúc này, cô ấy lại xuất hiện dưới hình dạng là một đống xương trắng, không ai có thể nhận ra cô gái xinh đẹp và đã từng rất hay cười như vậy, chỉ có cảnh sát, họ đã nhận ra chiếc áo sơ mi hoa và chiếc cặp thường dùng để đựng công khoản.
Quay trở lại 20 năm về trước, đó đúng là một kế hoạch mưu sát hoàn hảo. Năm đó, Lệ Lệ gặp một vị tiền bối ở một góc phố nơi cách cơ quan không xa. Đây cũng không phải là một chuyện gì kỳ lạ, vì cùng là đồng nghiệp, đều ở ký túc xá dành cho công nhân, người này còn đặc biệt nhiệt tình, ông ta biết Lệ Lệ là người vùng khác, cuối tuần không thể về nhà nên đã thường xuyên mời cô đến nhà ăn cơm. Vợ ông ta nấu ăn rất ngon làm cho Lệ Lệ cảm thấy ấm cúng như ở nhà. Nhưng một cô gái đơn thuần như Lệ Lệ thì làm sao có thể nghĩ ra rằng, có những người chỉ là ác quỷ đội lốt người mà thôi.
Lần này cô ấy lại bước vào căn phòng quen thuộc, nhưng phát hiện ra hôm nay hình như phòng khách có gì hơi khác lạ, căn phòng bình thường gọn gàng là thế, hôm nay lại có một cái hố được đào ở giữa. Cô ấy chưa kịp cảm thấy gì quái lạ thì đã bị đẩy xuống cái hố được chuẩn bị sẵn để làm mồ chôn chính mình, để hai mươi năm sau, khi xuất hiện trở lại, Lệ Lệ chỉ còn là một đống xương khô. Ngày hôm đó khi cô gái xuất hiện trở lại, người kia cũng có mặt ở hiện trường, ông ta ngày nào cũng đến nơi giải phóng mặt bằng. Lúc đầu mọi người đều nghĩ đó là do ông ta hoài niệm căn nhà cũ, và không hề biết rằng dưới lớp bê tông kia là một bí mật kinh khủng đã được cất giữ hai nươi năm.
Sau khi gặp lại cô gái, ông ta đã lặng lẽ rời đi, về nhà và uống thuốc độc tự sát cùng vợ. Ông ta họ Trương, thực ra cũng chỉ cần vài năm nữa thôi là ông ấy có thể về nghỉ hưu ở vị trí trưởng đội bảo vệ. Người đàn ông thường ngày vẫn nhiệt tình và trung hậu với mọi người, cuối cùng đã cùng với người vợ nhiệt tình hiếu khách đi đến nơi mà họ phải đến.