Cân nặng giảm đi đáng kể, khóc lóc suốt ngày, toàn thân ngứa ngáy kinh khủng tới mức không ngừng được việc tự cào gãi người mình, làm làn da đang nhiễm trùng càng bị thương nặng hơn. Có đôi khi sẽ sốt cao lên tận 38.9 độ.
Vào năm 1921, chứng bệnh này được gọi là bệnh hồng số lượng ca bệnh ngày càng tăng lên.
Có một thời gian, các bác sĩ vẫn tra tìm nguyên nhân bệnh, những nguyên nhân từng bị nghi ngờ bao gồm: trúng độc hạt cựa, mẫn cảm, dịch bệnh,… Nhưng mãi tới những năm đầu thế kỷ 20, số lượng bệnh án đáng kể đã chỉ về một thứ mà các bệnh nhi đều từng dùng qua – khoáng chất calomel.
Cha mẹ thời ấy, thường mua bột đánh răng cho trẻ con dùng. Bên trong các loại bột đánh răng này có một lượng ít khoáng chất calomel.
Mà trong khoáng chất calomel này, có ẩn chứa một thứ vô cùng nguy hiểm – thuỷ ngân.
Lịch sử bị phủ bụi
Hầu hết chúng ta đều biết, nguyên tố thuỷ ngân là một loại chất lỏng màu bạc trơn bóng, được sử dụng làm nhiệt kế.
Nhưng nếu bạn sinh ra vào những năm 80 hoặc lớn hơn, vậy rất có thể khi còn nhỏ bạn cũng từng đập vỡ nhiệt kế ra để chơi đúng chứ? Nhưng hạt cầu nhỏ lấp lánh lăn qua lăn lại bên trong đó có thể làm tui con nít chơi suốt mấy tiếng không chán – đó chính là thuỷ ngân.
Thuỷ ngân luôn phủ lên mình một lớp áo thần bí. Trong cổ ngữ Latin, thuỷ ngân được gọi là hydrargyrum, có nghĩa là bạc dạng nước. Nó là kim loại duy nhất ở dạng lỏng trong nhiệt độ thường, cũng là kim loại duy nhất có tên liên quan tới thần thoại La Mã và giả kim thuật.
Cho nên mọi người thường hay cho rằng bên trong thuỷ ngân chứa đựng sức mạnh thần bí, và Tần Thuỷ Hoàng cũng là một trong số đó. Ông từng liều lĩnh hết thảy để tìm kiếm bí mật trường sinh, phái ra số lượng lớn người đi tìm kiếm đáp án và đều nhận lấy kết quả thất bại. Sau này các phương sĩ đã điều chế một loại thuốc hàm chứa thuỷ ngân cho ông, họ cho rằng thứ chất lỏng lấp lánh ánh bạc này chính là chìa khoá mở ra cánh cửa bất lão.
Sau đó Tần Thuỷ Hoàng chết khi còn chưa tới 50 tuổi.
Từ đó về sau, không ít các loại thuốc có chứa thuỷ ngân được công bố rằng có thể chữa đủ thứ bệnh trên đời, dù đó là những thứ bệnh nghe không liên quan chút nào. Nóng nảy, táo bón, giang mai, cảm sốt, ký sinh trùng… – vào thời điểm đó bạn nói ra bất kì bệnh nào trong số này cũng sẽ có người bảo cho bạn biết thuỷ ngân có thể chữa được.
Trải qua vài thế kỷ, thuỷ ngân được sử dụng một cách vô cùng rộng rãi, từ Napoléon Bonaparte, Edgar Allan Poe , Andrew Jackson cho tới Louisa May Alcott đều từng sử dụng thuốc chứa thành phần thuỷ ngân.
Họ dùng nó vì tin rằng nó có thể giúp họ giải độc.
Thần dược giải độc
Đặt giả thuyết nếu trong cơ thể có những thứ độc đen kịt, sền sện, vậy chỉ cần để cơ thể đẩy hết những độc tố này ra ngoài, không phải là đã khỏi rồi sao?
Ngoại trừ triệu chứng tiêu chảy, người ta tin rằng giải độc còn có những biểu hiện như chảy nước miếng – nhưng thực tế đây là dấu hiệu việc trúng độc thuỷ ngân.
Vậy nhìn lại, người dùng khoáng chất calomel và người bị bệnh dại không khác nhau là mấy, đúng không? Để những bệnh độc thông qua đường nước miếng chảy hết ra ngoài, không phải rất tốt à?
Vào thế kỷ 16, Paracelsus tin rằng, dùng một lượng thuỷ ngân (hoặc là các loại độc khác) thích hợp, có thể sản sinh lượng nước bọt gấp khoảng 1.65 lần so với bình thường. Từ đó chất độc sẽ chảy ra theo đường nước miếng.
Chính vì thế từng có một thời gian, tiêu chảy và phun chừng vài lít đờm, chính là cách chữa trị của không ít loại bệnh, khi cho thuốc, các bác sĩ đều sẽ chọn khoáng chất calomel.
Benjamin Rush cũng là một trong số đó. Là một trong những người ký vào bản tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Mỹ, Rush đề xướng nữ quyền và bỏ chế độ nô lệ. Ông ra sức khuyến khích sử dụng các biện pháp nhân đạo để chữa khỏi bệnh cho những người mắc bệnh tâm thần. Nhưng không may thay, cũng chính ông là người tin rằng cách chữa bệnh tâm thần hay nhất chính là sử dụng khoáng chất calomel.
Ông từng ghi lại trong bệnh án của mình như sau, khoáng chất calomel có công dụng như sau:
Đẩy hết những mầm bệnh hưng phấn từ đại não xuống miệng
Thanh lý nhồi máu trong nội tạng
Thay đổi căn nguyên đau đớn của người bệnh, thông qua việc loét miệng, chữa khỏi cho người bệnh.
Trên thực tế, ông đã ghi lại triệu chứng của việc trúng độc kim loại nặng và mẫn cảm thuỷ ngân, thay vì là triệu chứng lành bệnh.
Mặc khác người bệnh còn phải chịu đựng cơn đau do việc rụng răng, xương cốt suy kiệt, hai gò má hoại tử, lưỡi và lợi bị loét mang tới.
Mà người trúng độc thuỷ ngân nổi tiếng nhất thời ấy chính là:
Tổng thống Mỹ từng trúng độc thuỷ ngân
Trong lúc đảm nhiệm chức vị tổng thống, Lincoln vẫn luôn thấy cảm xúc không ổn định, thường xuyên bị táo bón và đau đầu.
Những năm 50 thế kỷ 19, một trợ lý của ông đã ghi lại: “Lúc bị táo bón, ông ấy thường thấy đau đầu, buồn nôn – những lúc này ông lại ăn những viên thuốc màu lam – ông ấy có rất nhiều viên thuốc màu lam như vậy.”
Những cơn đau đầu buồn nôn ấy còn được gọi là đau đầu do mật, người thời đó tin rằng chỉ cần bài hết độc trong mật ra ngoài thì sẽ hết bệnh.
Vậy những viên thuốc màu lam đó là cái gì? Đó là một loại thuốc nhỏ như hạt hồ tiêu, bên trong hàm chứa thuỷ ngân dạng lỏng, cam thảo, nước hoa hồng mật và đường.
Thuỷ ngân dạng lỏng khi vào ruột rất khó bị hấp thu, vì giúp nó được cơ thể hấp thu dễ hơn, các nhà bào chế thuốc đã nén nó nhỏ lại thành viên như thế.
Không may là những phương thuốc này khiến thuỷ ngân càng dễ chuyển sang trạng thái khí và dễ dàng bị ruột hấp thu.
Sau khi uống vào những viên thuốc đó thân thể Lincoln ngày càng suy sụp hơn, ông nhận ra những viên thuốc lam đó không giúp được mình vì vậy đã giảm lượng dùng xuống.
Thuỷ ngân dần biến mất, nhưng giải độc thì vẫn còn
Theo sự phát triển của khoa học, khoáng chất calomel và thuỷ ngân không còn được nền y học ưu ái nữa.
Từ khoảng những năm 40 của thế kỷ 20, Mỹ đã cấm sử dụng thuỷ ngân trong chế biến dược, những năm 50 của thế kỷ 20, khoáng chất calomel cũng bị loại khỏi danh mục thuốc ở Anh, vì tận lúc này chúng ta mới nhận ra thuỷ ngân chính là nguyên nhân gây bệnh. Tới những năm 60 thế kỷ 20, các mỏ quặng cũng bị cấm dùng thuỷ ngân.
Thế những tin rằng những sản phẩm giải độc có thành phần khoáng chất calomel kia vẫn còn tồn tại khắp xung quanh chúng ta. Nhiều không đếm xuể.
Comments