Mặc dù sau này sẽ được biết đến như là sát nhân tàn bạo nhất Nhật Bản, Miyazaki cũng từng có tuổi thơ như bao người khác, một đứa trẻ hiền lành, ít nói. Tsutomu Miyazaki sinh ra vào năm 1962 với dị tật bẩm sinh khiến cho cậu không thể uốn cong cổ tay của mình. Và cũng vì thế mà hồi nhỏ Miyazaki thường bị bắt nạt, trêu đùa.
Lớn lên, Miyazaki khá khép kín và hiếm khi tham gia các hoạt động xã hội hay kết bạn. Nhưng cũng như bao người trẻ khác, Miyazaki thích thú với việc vẽ vời và anime. Mặc dù không phải là một người cởi mở, Miyazaki thể hiện toàn bộ khả năng của mình trong học tập. Cậu thường lọt vào top 10 của lớp, thành tích này cứ thế kéo dài đều đặn từ tiểu học, đến lúc cậu lên học trung học ở Nakano, Tokyo với hi vọng trở thành một giáo viên.
Nhưng những
hi vọng, mơ ước này rồi cũng thành vô nghĩa. Điểm số của Miyazaki bắt đầu tuột
dốc không phanh. Cậu tụt xuống hạng 40 trên 56 và không đủ điểm để vào trường Đại
học Meiji. Thay vào đó, Miyazaki phải học tại một trường cao đẳng địa phương để
trở thành kỹ thuật viên hình ảnh.
Không ai rõ
lý do tại sao Miyazaki lại bỏ bê chuyện học, giả thuyết hợp lý nhất là do những
vấn đề đến từ gia đình.
Nhà
Miyazaki là một gia đình có ảnh hưởng khá lớn ở thị trấn Itsukaichi của Tokyo.
Bố của Tsutomu là chủ của một tờ báo địa phương. Cả gia đình đều mong muốn
Tsutomu Miyazaki nối nghiệp cha mình khi ông về hưu, nhưng Miyazaki đã bày tỏ rằng
cậu không hề muốn điều đó xảy ra.
Nghĩ rằng người thân chỉ quan tâm đến thành công tài chính cũng như những thứ vật chất khác, Miyazaki bắt đầu thờ ơ với gia đình. Một câu nói từ Miyazaki sau khi bị bắt:
Nếu tôi muốn nói với bố mẹ về vấn đề gì đó thì họ cũng sẽ chỉ lờ đi.
Người duy nhất có thể nói chuyện với Miyazaki là ông của cậu. Những người khác trong gia đình đối với Miyazaki là không tồn tại. Chàng thanh niên trẻ đã từng có ý nghĩ tự kết thúc cuộc sống của mình, nhưng ông cậu đã cản lại những ý nghĩ tiêu cực đó.
Trong thời gian học cao đẳng, bản chất con người Miyazaki càng ngày tệ đi, và suy nghĩ dần trở thành hành động, Miyazaki trộm quần short của đội tennis nữ, mua một loạt các tạp chí nhưng vẫn cảm thấy không đủ vì “Họ toàn che đi những chỗ quan trọng“. Đến năm 1984, mọi chuyện càng tệ hơn, Miyazaki tìm xem phim ấu dâm.
Vào năm 1988, ông Miyazaki qua đời. Và đối với Tsutomu, giọt nước cuối cùng đã tràn ly.
Các thành viên gia đình Miyazaki nhận thấy sự thay đổi gần như ngay lập tức. Họ kể lại rằng có những ngày, cậu lén nhìn chị em mình tắm, rồi tấn công họ khi bị hỏi về vấn đề này, thậm chí còn có một lúc Miyazaki tấn công mẹ cậu. Sau khi ông được hỏa táng, Miyazaki thừa nhận đã ăn một phần tro để cảm thấy gần gũi hơn với ông.
Tôi cảm thấy chỉ có một mình. Rồi mỗi lần nhìn thấy một bé gái đang chơi đùa, tôi như thấy mình thời thơ ấu vậy.
Vào tháng Tám năm 1988, chỉ một ngày sau sinh nhật thứ 26 của mình, Tsutomu Miyazaki bắt cóc cô bé 4 tuổi Mari Konno. Nhưng hắn không nhận đây là , mà đơn giản chỉ là “đưa cô bé đi dạo”.
Sau khi chiếc
xe dừng bánh ở một nơi rậm rạp của Tokyo, Miyazaki đỗ xe bên dưới cầu để không
ai có thể để ý, trong suốt nửa tiếng tiếp theo, cả 2 ngồi im trong xe, chờ đợi.
Rồi điều tệ nhất cuối cùng cũng xảy ra, Miyazaki sát hại Mari Konno rồi sau đó lột đồ và hiếp dâm cô bé. Hành sự xong xuôi, Miyazaki để lại cái xác trong rừng và mang quần áo của cô bé tội nghiệp về nhà. Trong vài tuần tiếp theo, hắn thỉnh thoảng quay lại kiểm tra cái xác đang thối rữa trong rừng. Nhưng hắn đã thiếu kiên nhẫn và chặt đi tay chân của cái xác và mang về nhà.
Miyazaki sau đó gọi cho gia đình nạn nhân. Hắn thở mạnh vào điện thoại và không nói một lời nào. Nếu như gia đình nạn nhân không trả lời thì hắn sẽ tiếp tục gọi mãi cho đến khi nào nhận được phản hồi.
Hồi cuối tháng Tám năm 1988, bố mẹ của Mari Konno nhận được một chiếc hộp. Trong chiếc hộp đó, trên lớp bột mịn là tấm hình chụp bộ quần áo Mari mặc lúc mất tích, vài chiếc răng nhỏ và một tấm bưu thiếp với nội dung:
Mari. Hỏa táng. Hài cốt. Điều tra. Bằng chứng.
Không dừng
lại được, hắn tiếp tục bắt cóc nạn nhân tiếp theo vào tháng Mười, chưa đầy một
tháng sau nạn nhân đầu tiên.
Nạn nhân lần
này là Masami Yoshizawa, 7 tuổi, bị bắt cóc vào một ngày đẹp trời khi cô bé
đang trên đường đi học về. Theo mô típ cũ, Miyazaki dụ nạn nhân vào xe, sau đó
chở cô bé đến một khu rừng vắng rồi sát hại và sau đó là hiếp dâm nạn nhân. Lần
này, hắn vẫn tiếp tục để cái xác lại và mang quần áo của cô bé về nhà.
Đến lúc này, sự hoảng loạn của dân chúng trong khu vực Saitama cũng đã tăng cao. Hung thủ của những vụ án này được đặt tên là Sát nhân Otaku, và vụ án được chính thức đặt tên là Vụ án những cô gái nhỏ (The Little Girl Murders).
Trong suốt 8 tháng tiếp theo, có thêm 2 cô bé nữa bị mất tích, với cách thức tương tự như Mari Konno và Masami Yoshizawa. Erika Namba cũng bị bắt cóc trên đường đi học về. Nhưng lần này, Miyazaki ép cô bé vào xe và tự lột đồ ra, hung hăng hơn so với cách thức hoạt động thông thường của hắn.
Và sau đó
là những chuyện đã quá quen thuộc, Miyazaki chụp hình trong lúc sát hại và hiếp
dâm cô bé, sau đó trói tay chân cô bé lại rồi bỏ ở một bãi đậu xe, còn quần áo
thì bỏ ở một khu rừng gần đó.
Cũng như
nhà Konno, gia đình của Erika Namba cũng nhận được một thông điệp từ những chữ
được cắt ra trong báo:
Erika. Lạnh. Ho. Cổ họng. Nghỉ. Chết.
Nhưng nạn
nhân cuối cùng của sát nhân Otaku mới thật sự là cơn ác mộng với nhiều người.
Miyazaki bắt
cóc cô bé 5 tuổi Ayako Nomoto vào tháng Sáu năm 1989. Sau khi thuyết phục cô bé
cho chụp hình, hắn giết và sau đó mang cái xác về nhà thay vì để lại phân hủy ở
rừng như mọi khi hắn vẫn làm.
Trong chính ngôi nhà của hắn, Miyazaki dành ra 2 ngày giao cấu với xác chết của cô bé 5 tuổi, cũng như chụp hình rồi thủ dâm với cái xác. Theo lời cảnh sát, hắn thậm chí còn chặt xác ra nhiều phần và uống máu của nạn nhân.
Khi cái xác
sớm phân hủy, Miyazaki chặt hết phần còn lại của cái xác ra rồi rải ra ở nhiều
nơi quanh Tokyo như nghĩa trang, nhà vệ sinh công cộng, và những khu rừng.
Nhưng hắn cũng sợ rằng cảnh sát sẽ đến nghĩa trang và tìm thấy những bộ phận cơ
thể, nên 2 tuần sau, hắn đến để lấy lại những bộ phận rồi mang về cất trong tủ
quần áo ở nhà.
Khi xem cảnh
sát điều tra vụ án Mari Konno, Miyazaki tiếp tục gửi cho gia đình Konno một bức
thư thú nhận, miêu tả quá trình phân hủy xác của con gái họ:
Xác chết của con bé bắt đầu cứng lại nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi muốn bắt chéo tay con bé rồi để trước ngực nhưng mà mấy cánh tay nó cứng như đá vậy. Rồi mấy cái đốm đỏ bắt đầu mọc lên, tròn to như quốc kỳ Nhật Bản. Hết mấy cái chấm đỏ rồi thì cơ thể con bé bắt đầu nứt ra, như kiểu, bên trong đó toàn là nước không vậy. Và cái mùi nữa trời ơi, cái mùi không giống với bất cứ một thứ gì mà các người đã từng biết đâu.
Nhưng cái gì rồi cũng đến hồi kết, và chuỗi kinh hoàng của sát nhân Otaku cũng chấm dứt khi hắn đang chuẩn bị giở trò với nạn nhân thứ năm.
Vào tháng Bảy năm 1989, Miyazaki thấy 2 cô bé đang đứng chơi một mình trong vườn nhà. Hắn đã có thể dụ được người em, nhưng người chị đã nhanh chóng chạy đi gọi bố và ông kịp chặn đứng tên biến thái trước khi hắn có thể làm gì thêm.
Sau khi thủ phạm đã bị áp giải, phần việc còn lại cũng khá đơn giản, cảnh sát đã có thể tìm thấy chiếc xe gây án và căn hộ của hung thủ trong chốc lát, nói chứa những bằng chứng hết sức kinh hoàng.
Trong căn hộ
của Miyazaki là hơn 5,000 cuộn băng, trong số đó có cả anime và những bộ phim
chặt chém kinh dị, hình chụp nạn nhân, những bộ quần áo của các cô bé xấu số.
Và tất nhiên, kinh dị hơn cả là xác của nạn nhân thứ tư, đang phân hủy từ từ
trong tủ quần áo của hung thủ với đôi tay đã bị chặt mất.
Trong suốt
phiên tòa của mình, Tsutomu Miyazaki cực kỳ bình tĩnh. Phóng viên báo đài để ý
rằng hắn gần như thờ ơ với việc bị bắt và hoàn toàn ổn với những gì mà hắn ta
đang làm cũng như hậu quả mà hắn sẽ phải đối mặt.
Những câu hỏi được trả lời một cách từ tốn, và trưng ra vẻ ngoài gần như là bình thản, mặc dù những tội ác của hắn không có lời nào có thể diễn tả được. Khi được hỏi về chúng, Miyazaki nói rằng hắn lấy cảm hứng từ Rat-Man, một sống trong cơ thể hắn và buộc hắn làm những điều khủng khiếp.
Những nhà
tâm lý học kiểm tra Miyazaki trong phiên tòa nói rằng sự thiếu kết nối với gia
đình từ nhỏ là một dấu hiệu sớm của những hành động này. Vì gia đình và thế giới
thật nói chung không hề có kết nối gì hắn, Miyazaki tìm đến thế giới giả tưởng,
anime, manga, và những bộ phim chặt chém để cảm thấy được an ủi, gần gũi hơn.
Khi sự việc đã sáng tỏ, bố mẹ Miyazaki công khai từ mặt hắn và từ chối trả mọi lệ phí hầu tòa cho Miyazaki. Sau này, bố Miyazaki tự sát vào năm 1994.
Phiên tòa xét xử Miyazaki kéo dài 7 năm, chủ yếu là để xác định liệu hung thủ có mắc những bệnh tâm lý khi phạm tội không. Tòa án, khi có đủ bằng chứng, đã phán rằng Miyazaki hoàn toàn tỉnh táo khi phạm tội, đủ điều kiện để nhận án tử hình.
Vào năm
2008, bản án được thực thi và Tsutomu Miyazaki, sát nhân Otaku, cuối cùng cũng
phải trả giá cho những tội ác của hắn.
Comments