Nhưng rất ít người biết rằng, trước khi Hitler triển khai kế hoạch dọn sạch người Do Thái của mình, thì những người Đức có được “dòng máu Aryan cao quý” như ông ta, đã phải chịu đựng một kế hoạch đáng sợ, mang tên cuộc thanh trừng Aktion T4.
Kế hoạch này về sau được liệt vào một trong những hình thức đầu tiên của diệt chủng. Nhưng khác với lý luận về huyết thống thuần khiết, thứ Hitler và quân đội của ông ta muốn diệt trừ, là những thanh thiếu niên bị nhận định rằng không phù hợp với đặc thù của một “chủng tộc ưu tú”.
Những thanh thiếu niên tàn tật, những người mắc bệnh tự kỷ, bệnh Down, thậm chí là những người bị động kinh đều sẽ được tập trung lại và bị loại trừ dần dần.
Trong trận đồ sát kéo dài gần 6 năm này, có khoản 300 ngàn người “unworthy of living (không xứng được sống)” bị nhốt trong các bệnh viện bị Đức Quốc xã chiếm lĩnh, bị bác sĩ và y tá dùng khí độc, chất độc độc chết, hoặc bị bỏ đói hay bị tra tấn đến chết. Trong số những người bị giết hại ấy, có hơn 5000 trẻ em.
Càng làm người ta lạnh sống lưng là trong số những kẻ thủ ác ấy, không ít là những bác sĩ y tá, vốn phải lấy nhiệm vụ cứu người làm thiên chức đời mình, lại quay sang trở thành đồng loã sát hại đồng bào với Hitler.
Đêm trước Giáng sinh năm 2005, bác sĩ tâm lý người Áo Heinrich Gross đã bình an đi hết cuộc đời mình. Trước khi qua đời, ông là một bác sĩ, một nhà nghiên cứu nổi tiếng và được hưởng vô số danh dự ở Áo, ông còn từng nhận được huân chương của chính phủ Áo.
Nhưng sau đó rất lâu người ta mới biết rằng, vị bác sĩ tâm lý đức cao vọng trọng ấy, là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện Am Spiegelgrund (AS) của Đức Quốc xã ở Viên.
Bệnh viện AS, là một trong những khu vực và cột mốc quan trọng trong kế hoạch Aktion T4 của . Ở nơi này, có 789 đứa trẻ bị mắc các tật bệnh khác nhau, đã bị bị các bác sĩ và y tá Đức Quốc xã xử quyết. Trong số đó không ít những đứa trẻ bị Heinrich Gross ký lệnh giết chết, thậm chí ông ta còn tự mình chấm dứt ít nhất 9 sinh mệnh nhỏ.
Vào khoảng năm 1939, Hitler và các cấp dưới của mình đã bàn bạc để đi đến quyết định “tiêu diệt” tất cả những người tàn tật “không đáng còn sống”, với lý do là những người này đã chiếm lĩnh quá nhiều tài nguyên xã hội, gây ra tình trạng không có đủ giường và trang thiết bị y tế phục vụ cho quân đội của Đức Quốc xã khi cần thiết. Huống hồ tàn tật là tội lỗi của những người này, họ cần phải bị thanh trừng sạch sẽ.
Nhưng vì lo lắng kế hoạch này của mình sẽ bị dị nghị, Hitler không chính thức ban bố mệnh lệnh, mà lặng lẽ trao quyền cho các thuộc hạ triển khai hành động. Kế hoạch thanh trừng Aktion T4 cứ thế ra đời, các binh lính của Đức Quốc xã lấy danh nghĩa trị liệu, tập hợp những trẻ em dưới 16 tuổi có dị tật bẩm sinh hoặc sức khoẻ không được tốt, đưa vào trong các bệnh viện, phòng khám để thống nhất chữa trị.
Một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Hitler – Erwin Jekelius – người có lượng kiến thức y học tương đối phong phú, được toàn quyền phụ trách kế hoạch xây dựng hệ thống nhi đồng đặc biệt này. Ngay sau khi nhận lệnh, Erwin Jekelius bắt đầu chọn lựa chiếm lĩnh các bệnh viện độc lập và bắt đầu tuyển dụng bác sĩ, y tá.
Lúc đó Gross vẫn còn là một bác sĩ ít tiếng tăm ở Áo, ông ta cùng với hàng loạt những bác sĩ, y tá khác đã đến nhận lời mời vào làm cho Đức Quốc xã.
Trải qua một thời gian bị Đức Quốc xã giáo dục cũng như tẩy não, tất cả họ bắt đầu nghĩ rằng kế hoạch của Hitler là chân lý, mọi việc họ chuẩn bị làm là vì mục đích phục vụ cho sự phát triển của y học trong tương lai. Cũng vì thế việc tra tấn, thử thuốc hay giết hại các bệnh nhân đều là hành động hợp pháp.
Từ đây kế hoạch thanh trừng cũng bắt đầu lăn bánh.
Không dừng lại ở đây, một số y tá trẻ tuổi, sau khi tuyên thệ trung thành và lời hứa sẽ được nhận thưởng theo đầu người. Họ nhanh chóng lẩn vào trong các bệnh viện này với mục đích duy nhất là ra sức tàn sát nhiều người bệnh nhất có thể.
Làm bệnh viện quan trọng nhất trong chuỗi kế hoạch, bệnh viện AS trở thành món mồi ngon trong mắt các bác sĩ. Khi ấy các nghiên cứu về bệnh tự kỷ vẫn còn chưa thành hình, những đứa trẻ vô tội cứ thế trở thành đối tượng thực nghiệm sống cho các bác sĩ này.
Họ sử dụng các tia X để chụp hình đầu bọn trẻ, thậm chí tiêm các loại thuốc hoặc không khí vào cơ thể để quan sát các bệnh trạng trên cơ thể bệnh nhân. Một vài bệnh nhân gầy yếu chẳng mấy chốc bị tra tấn đến chết, những người còn sống thì bị các y tá đưa về giường có khung sắt bao quanh nhốt lại.
Vì đáp ứng đủ chỉ tiêu “thanh trừng”, các y tá đã sử dụng hết toàn bộ kỹ năng của mình. Từ bỏ đói đến chết cho đến tiêm vào cơ thể các bệnh nhân lượng lớn thuốc mê đều có thể xem như nhẹ nhàng. Một vài y tá lấy việc tra tấn làm vui, thì cố ý để các bệnh nhân nhiễm các bệnh khác, như trúng gió rồi nhìn họ chết trong đau đớn.
Sau khi các bệnh nhân qua đời, các bác sĩ sẽ lấy phần não ra ngâm vào dung dịch đặc biệt để phục vụ nghiên cứu về sau. Còn thi thể thì bị trực tiếp vứt vào phòng thiêu xác ngay cạnh bệnh viện, phần tro cốt trộn lẫn đủ các thi thể này sẽ được đóng gói và gửi trả về cho người nhà.
Trong vòng 6 năm triển khai kế hoạch thanh trừ này, các bậc phụ huynh hưởng ứng lời kêu gọi của Đức Quốc xã đưa con em mình đến các bệnh viện để nhận trị liệu, chắc chắn có nằm mơ cũng không ngờ được con em mình đã phải chịu tra tấn và đau đớn thế nào.
Mà làm thu thập được nhiều bộ não nhất, trong phòng làm việc tư nhân của mình, Heinrich Gross trưng bày hàng trăm hũ đựng não của các bệnh nhân bị hại.
Sau khi Đức Quốc xã thua trận, Gross cũng bị bắt và bị đưa lên toà án quân sự với tội mưu sát. Nhưng ngay lúc ấy, toà án Áo đã lén lút vận tác, họ cho rằng ông đã có cống hiến kiệt xuất cho nền y học, nên tha tội chết cho ông, cuối cùng ông ta được thả và tiếp tục với các nghiên cứu của mình.
Ba mươi năm tiếp theo, Gross nhanh chóng trở thành một bác sĩ nổi tiếng ở Áo, năm 1975 ông còn nhận được huân chương khen thưởng của hội Khoa Học Chữ Thập Đỏ của Áo. Quả thật là châm biếm vô cùng.
Khi mọi người dần quên đi những tội lỗi Gross từng phạm phải, thì vào năm 1976, Zewrel – một bệnh nhân từng bị ông tra tấn vô tình xem tin tức và nhận ra ông, người này ngay lập tức gửi tin đến các toà soạn báo để vạch trần tội ác của Gross.
Năm 11 tuổi, Zewrel đã từng phải chịu những những trận đòn và tra tấn trong suốt 9 tháng dài ròng rã. Nếu không phải Đức Quốc xã thua trận, thì chắc cậu cũng đã chết trong bệnh viện của Đức Quốc xã.
Có nhân chứng tố cáo, chuyện này nhanh chóng được truyền thông lan truyền rộng rãi, nhưng dưới sự lên án công khai của dân chúng cả nước, toà án tối cao của Áo vẫn không hề thay đổi phán quyết năm xưa. Thậm chí Gross còn gặp may mắn, cho rằng tất cả tài liệu trong bệnh viện đó đều đã bị thiêu rụi sạch sẽ, Zewrel không có bất kì chứng cứ gì, nên còn đứng ra kiện ngược lại cậu tội phỉ báng.
Cứ thế, lại một lần nữa ông ta vượt qua mười mấy năm thuận buồm xuôi gió, nhiều năm liên tiếp trở thành chuyên gia tâm lý được toà án Áo mời về làm việc.
Ai ai cũng biết tội lỗi ông ta từng phạm phải, nhưng không một ai có thể đưa ra ông ta ra trước công lý. Mãi tới năm 1998, đoàn phỏng vấn của đài ABC – Mỹ, lặng lẽ lẻn vào trong tầng hầm văn phòng tư nhân của Gross và quay được những hình ảnh đáng sợ. Bên trong tầng hầm có tận 417 bộ não trẻ em.
Những hành vi phạm tội 50 của Gross cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, Gross bị kiện lên toà án tối cao với 9 tội danh giết người, lúc này ông ta đã hơn 80 tuổi. Dưới sự giúp đỡ của luật sư, ông ta dối xưng mình bị mắc chứng quên của người già, không còn nhớ gì chuyện năm xưa nữa.
Mãi đến tận cuối cùng, ông ta cũng không thừa nhận tội ác phản nhân loại của mình.
Nhưng sau khi toà án tuyên bố dừng vụ án vĩnh cửu, phóng viên mời Gross vào quán cà phê gần đó phỏng vấn, ông ta lại trả lời một cách vô cùng lưu loát, thậm chí còn nhắc đến vài chuyện năm xưa.
Năm 2005, Gross đã 90 tuổi, ông ta đã đi đến cuối cuộc đời tội ác của mình. Cho đến tận lúc chết, cũng chưa một lần ông ta ăn năn sám hối hay nhận được trừng phạt vốn nên chịu.
Vô số những sinh mệnh “không xứng còn sống“, đã chết dưới sự điên cuồng và tàn bạo của chính người chảy chung dòng máu với mình. Con người có được trí tuệ và tri thức để chữa trị bệnh tật, nhưng cũng có năng lực giết hại và tra tấn kẻ khác. Khi được giao cho quyền lợi “miễn tội”, thì trí tuệ cuối cùng sẽ trở thành thứ vũ khí gây ra những thảm cảnh vô cùng đáng sợ.
Comments