in

Tuổi thơ dữ dội: Những câu chuyện thuở nhỏ khi nhớ lại bỗng thấy rùng mình (Kỳ 1)

Bị mẹ đuổi theo đến tận phòng tắm

Lúc bảy tuổi, có lần tôi luôn miệng mè nheo với mẹ vì một thứ gì đó khá ngớ ngẩn mà tôi cũng không nhớ rõ. Rồi chợt thái độ của bà thay đổi, như một con người khác vậy. Mẹ tôi bỗng trở nên im bặt.

Tôi hỏi mẹ chuyện gì vậy, và bà ấy trả lời: “Mày có mười giây để chạy. Mày làm tao rất, rất tức giận.” Tôi lại hỏi kiểu: “Mẹ ơi, chuyện gì vậy mẹ?” và bà ấy bắt đầu đếm ngược, rất chậm, sau đó khẽ nói “Chạy…”

Đó là lúc tôi hốt hoảng trèo lên cầu thang và khóc toáng lên. Còn mẹ tôi thì cứ đuổi theo và cố chụp lấy mắt cá chân của tôi.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh và khóa cửa, trong khi bà ấy đập và la hét bên ngoài. Trong đời tôi chưa bao giờ sợ hãi đến thế. Tôi bị nhốt trong đó dường như hàng tiếng đồng hồ, cho đến khi cha đi làm về và nhẹ nhàng bảo tôi ra ngoài để an ủi.

Ký ức ám ảnh với người mẹ tâm thần

Mẹ tôi bị trầm trọng, nhưng hay che giấu căn bệnh của mình với hầu hết mọi người ngoài những người thân trong gia dình. Cha tôi đi làm ban đêm. Bà tôi thì sống trong cùng một khu, hay trông nom tôi vào ban ngày trong lúc cha ngủ và mẹ đi làm.

Một đêm sau khi đi bộ từ nhà bà về nhà, tôi bước vào thấy phòng ngủ của mình rất sạch sẽ. Mẹ tôi đã dọn sẵn giường cho tôi, lật chăn xuống, nhét bộ đồ ngủ của tôi bên dưới như thể có ai đang nằm ở đó. Mẹ thậm chí còn quấn cánh tay bộ đồ ngủ quanh con gấu bông. Mẹ ngồi yên lặng bên cạnh giường, nắm trong tay một ống tay áo pyjama.

Dường như bà đã không nhận ra tôi. Bà hỏi: “Cháu là ai?”. Tôi trả lời: “Con đây”. Phải nói thêm rằng mẹ tôi rất tàn nhẫn cả về thể chất lẫn tinh thần. Bà thường có vẻ mặt khó tả đó, trông không giống với mẹ tôi chút nào. Nhà trị liệu nói bà bị chứng nhân cách phân liệt. Ánh nhìn của bà tối hôm đó rất giống với tính cách bạo hành lúc trước. Tôi quay đi và nói rằng sẽ đến chỗ của bà nội.

Mẹ xua tôi ra tới cửa, khóa lại và nói rằng bà không quen tôi, nhưng tôi không bỏ đi vì mẹ muốn kể cho tôi nghe về con gái của bà. Sau đó mẹ kể chi tiết về việc tôi trông giống con gái bà như thế nào, tôi bằng tuổi với nó trước khi mất ra sao. Tôi hoàn toàn tin rằng mẹ có ý định giết tôi vào đêm hôm đó.

Bị cha bỏ rơi tại cây xăng để thế chấp

Khi tôi khoảng 6 tuổi, cha đã mang tôi ra làm vật thế chấp cho chủ trạm xăng cách nhà khoảng 30 phút lái xe. Cha nói ông sẽ quay lại trả tiền và đã làm đúng như vậy, nhưng trong một giờ đó tôi bị mắc kẹt một mình với người đàn ông mà tôi không quen, ở nơi mà tôi không biết.

Tôi sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian dài vô tận, khi tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà lát gạch, chờ đợi cha tôi quay trở lại.

Tìm thấy hàng đống xác động vật trong sân nhà hàng xóm

Có một ông cụ sống cách ngôi nhà thời thơ ấu của tôi vài căn. Ông và bà vợ không khác gì những người bình thường khác. Họ cũng khá hòa đồng với hàng xóm, một số đứa trẻ xung quanh thậm chí còn gọi ông ta là “chú”.

Đứa con gái nhà bên có lần rủ tôi đến nhà ông ấy chơi. Trong gara, ông và cha mẹ nó đang ngồi cùng nhau uống bia trò chuyện.

Tôi bắt đầu lang thang quanh sân sau nhà ông ấy và xui xẻo thế nào lại nhìn vào phía sau nhà kho. Trong ngóc ngách nhỏ giữa nhà kho và hàng rào sau lưng là một đống những bé nhỏ.

Sóc, sóc chuột và những con chim nhỏ như chim xanh được xếp chồng lên nhau cao khoảng 30cm. Là một đứa trẻ, tôi không biết phải làm gì nên đã đi kể với cha mẹ. Họ không tin tôi nên tôi cũng cho qua chuyện.

Giờ lớn lên rồi, đôi khi tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với ông lão đó vậy?

Gặp phải kẻ ấu dâm bệnh hoạn

Đó là vào mùa hè trước khi tôi bắt đầu đi học, khi tôi 5 tuổi. Tôi cùng chúng bạn trong khu phố thường xuyên đi chơi rong ruổi cùng nhau.

Một ngày nọ, lúc bọn tôi đang ở trong hồ bơi thì cảm giác như có ai đó đang theo dõi, nhưng tôi không để ý lắm. Mẹ tôi cũng thấy việc này nhưng cho rằng chỉ là ai đó đứng đấy trong giây lát. Điều như vậy vẫn tiếp diễn thêm vài lần khác nữa.

Vào ngày đầu tiên đến trường, người chị gái hơn tôi vài tuổi dắt tôi đi học […]. Trên đường về nhà, có một người đàn ông đang cúi mình bên đường… tự thủ dâm. Ông ta ra hiệu bảo chúng tôi đến gần hơn. Chị run rẩy nắm lấy tay tôi và chạy thật nhanh về nhà. Chúng tôi kể cho mẹ nghe hết mọi chuyện, rồi mẹ gọi cảnh sát đến.

Tuy nhiên, đã bỏ đi. Một ngày nọ vài tháng sau, chị tôi (lúc này được 9 tuổi) nhận ra người đàn ông đó ở cửa hàng tạp hóa. Hóa ra hắn chỉ mới 18 tuổi.

Nghe mẹ kể về quá khứ sa đọa

Năm 13 tuổi, tôi dành Ngày của Mẹ để ở bên mẹ. Bà say rượu và kể cho tôi nghe đủ thứ lý do vì sao bà bỏ hai cha con (cha tôi có toàn quyền nuôi con, thi thoảng tôi mới gặp mẹ).

Mẹ nói rằng bà đã lừa dối cha tôi, chơi ma túy với người yêu mới và khi đương tuổi thiếu niên, bà không muốn tôi trở thành gánh nặng. Điều đó thực sự đã khép lại con đường dẫn đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai chúng tôi.

Chứng kiến cha bị sốc ma túy

Năm bốn tuổi, tôi thấy cha mình bị sốc ma túy. Ông co giật, run rẩy và đổ mồ hôi, nói với tôi lời tạm biệt và bảo rằng ông yêu tôi. Thật may là cha đã qua cơn nguy kịch.

Bây giờ tôi có một đứa con bốn tuổi và tôi không thể tưởng tượng sẽ như thế nào nếu con mình nhìn thấy điều tương tự.

Gần như bị bắt cóc

Lúc khoảng 10 tuổi, tôi sống với mẹ trong một căn phòng trọ tồi tàn. Ở đó có rất nhiều kiểu người không đàng hoàng. Đêm nọ, một thanh niên cố gắng lẻn vào nhà tôi và thực sự có ý định bắt cóc tôi. Đại khái hắn đã nói: “Cô bé có muốn được anh chở về nhà không nào?”

Mẹ tôi dùng hết sức bình sinh đóng cánh cửa lại, hét lên bảo tôi hãy ở nguyên trong phòng ngủ. Thật may là mẹ khóa được chốt và gọi cho chủ nhà. Mặc dù cảnh sát không đến nhưng cũng đã tẩu thoát.

Bị cha dượng bắt nhìn vết cắt cổ tay

7 giờ sáng, bạn trai cũ của mẹ tôi say bét nhè. Trong khi đang chuẩn bị đi học, ông ấy kéo tôi sang một bên, bắt tôi nhìn vào cổ tay đầy những vết cắt mà ông đã tự rạch vài tiếng trước. Ông nói: “Mẹ mày đã khiến tao ra nông nỗi này. Bà ấy làm tao cảm thấy mệt mỏi.”

Thật tuyệt khi khởi đầu ngày mới theo kiểu này.

Bị mắc nghẹn nhưng không ai để ý

Tôi bởi vì một miếng bít tết hoặc thứ gì đó lúc khoảng 5 hay 6 tuổi. Không gây được sự chú ý của cha mẹ, tôi đi vào phòng tắm và tự xoay sở để lấy nó ra. Hóa ra tôi mắc chứng “rối loạn nhai lại” (trẻ em sẽ nôn lên phần thức ăn đã tiêu hóa rồi nhai lại). Điều này khá khó chịu nhưng tôi hầu như đã kiểm soát được nó.

Tôi đã rất sợ hãi trong phút chốc vì không thể thở được. Cảm giác như là 10 phút, nhưng tôi chắc chắn rằng chuyện xảy ra chưa đến một phút.