Vụ án này nổi tiếng tới mức được xếp vào danh sách ba hồ sơ chưa giải quyết lớn nhất ở Hàn Quốc, cùng với vụ án những cậu bé ếch và vụ án giết người liên hoàn ở Hwaseong.
Cậu bé Lee Hyung-ho 9 tuổi sinh sống ở khu Apgujeong-dong thuộc quận Gangnam, Seoul, Hàn Quốc cùng với cha – chủ một công ty lớn và mẹ kế. Chiều ngày 29/01/1991, sau khi tan học, Lee Hyung-ho có hẹn đến nhà bạn học ăn cơm, sau khi ăn xong cả nhóm kéo nhau ra khu trò chơi gần đó chơi đùa.
Theo lời kể của các bạn học, chiều đó Lee Hyung-ho tỏ ra khá buồn bã, không hoạt bát như mọi khi, nhưng đám trẻ chỉ lo chơi nên không quan tâm nhiều lắm. Đến lúc trời tối hẳn, các bạn nhỏ đều đã về nhà, chỉ còn mình cậu bé Lee Hyung-ho tiếp tục ở lại khu trò chơi.
Khoảng 9 giờ tối, ông Lee chờ mãi không thấy con về đã gọi điện đến nhà các bạn học hỏi thăm, lúc này mới biết ai đã về nhà nấy, chỉ có Lee Hyung-ho còn ở lại. Lo lắng cho con, ông Lee cùng vợ chạy ra ngoài tìm kiếm, nhưng hai vợ chồng tìm một lúc lâu vẫn không thấy cậu bé đâu, đành phải báo cảnh sát.
Ngay khi nhận được tin báo, cảnh sát đã cho triển khai tìm kiếm, còn hai vợ chồng ông Lee thì trở về nhà đợi tin cùng một nhân viên cảnh sát khác. Khi vừa về tới nhà, ông Lee nhận được một cuộc gọi với nội dung yêu cầu ông trong vòng hai ngày phải chuẩn bị đủ 200.000.000 won tiền chuộc, đồng thời yêu cầu ông không được báo cho cảnh sát.
Sau khi xác nhận cậu bé bị bắt cóc, cảnh sát lập tức dừng cuộc tìm kiếm với quy mô lớn trong khu Apgujeong-dong, ngăn không cho cánh truyền thông phát tán tin này ra ngoài cũng như đến phỏng vấn ông bà Lee, tránh trường hợp bọn bắt cóc biết được chuyện ông bà Lee đã báo cảnh sát.
Ngày 31/01 – hai ngày sau cú điện thoại đầu tiên, nhà ông Lee lại nhận được một cuộc điện thoại khác, nhưng cuộc điện thoại này khá kì lạ vì người gọi điện đến tự xưng mình là cảnh sát thuộc khu vực Seocho-gu, yêu cầu gia đình Lee cho gặp cảnh sát ở khu Apgujeong-dong.
Lúc này cảnh sát đang có mặt ở nhà ông Lee để điều tra, đã đoán đây có thể là cuộc điện thoại thăm dò của bọn cướp nên họ ra hiệu cho bà Lee – người bắt điện thoại – hãy cẩn trọng trả lời, bà Lee hiểu ý trả lời rằng đây là số gia đình, không phải của cục cảnh sát, ngay sau đó người gọi đã cúp máy.
Có lẽ bà đã lừa được bọn bắt cóc, nhưng vấn đề là tại sao chúng lại gọi cuộc điện thoại này? Cảnh sát cho rằng có lẽ chúng muốn thăm dò xem nhà Lee có báo cảnh sát hay không.
Cú điện thoại này cũng giúp cảnh sát nhận ra bọn bắt cóc cậu bé là một nhóm người, chúng đã lên kế hoạch chu đáo cho mọi tình huống, ngoài ra còn rất thông minh rất.
Đến chiều hôm đó, điện thoại nhà Lee lại vang lên, lần này kẻ xấu trực tiếp yêu cầu ông Lee mang 200.000.00 won đến bãi đỗ xe số 2 của ga sân bay quốc tế Gimpo, Seoul. Nhận được tin, ông Lee vội vàng gom tiền đi đến điểm hẹn, cảnh sát cử một người núp vào cốp xe để theo dõi, những người còn lại thì âm thầm đi theo sau.
Khi đến bãi đỗ xe, ông chớp đèn xe hai lần để ra hiệu, lập tức một số lạ gọi vào điện thoại, hỏi ông tại sao lại có người ngồi đằng sau xe, người đó là ai, có phải cảnh sát không? Sau khi ông Lee phủ nhận, bọn bắt cóc yêu cầu ông chạy đến tòa thị chính Seoul, đến nơi chúng lại bắt ông chạy đến rạp chiếu phim, rồi lại bảo ông ghé vào tiệm bánh mì gần đó ngồi chờ, nhưng tới tận khi tiệm bánh đóng cửa chúng vẫn không gọi lại.
Mãi tới gần giữa khuya, khi ông Lee lên xe chuẩn bị về nhà thì bọn chúng lại gọi đến yêu cầu ông chạy tới một địa điểm khác. Trong suốt thời gian ông Lee chạy lòng vòng khắp nơi, cảnh sát vẫn không xác định được vị trí hay bất kỳ dấu vết nào của đối tượng.
Trong lúc ông Lee đang chờ trong tiệm bánh mì thì ở nhà bà Lee đã nhận được cuộc gọi của bọn bắt cóc, chúng truy hỏi vì sao lại thấy có cảnh sát mặc thường phục đi theo ông Lee đến điểm hẹn. Bà Lee đã nhanh chóng phản ứng bảo đó không phải là cảnh sát mà là người thân trong gia đình, nghe vậy chúng lập tức cúp điện thoại.
Chỉ tính trong ngày 31/01 bọn bắt cóc đã gọi tổng cộng 16 cuộc điện thoại cho gia đình Lee.
Ngày 01/02, chúng lại tiếp tục gọi điện đến, yêu cầu ông Lee mang tiền chuộc đến bãi đỗ xe số 2 của ga sân bay quốc tế Gimpo, Seoul, nhưng lần này ông ở đó đợi cả ngày vẫn không nhận được cuộc gọi khác của bọn chúng.
Đến nửa đêm cùng ngày, khi ông vừa về nhà thì kẻ xấu lại gọi đến, bảo ông mang theo tiền chuộc đến trước tòa nhà Kyobo vào lúc 2 giờ sáng, sau đó bỏ tiền trong xe rồi đi về.
Lần này ông Lee không đi mà đổi thành bà Lee đi, sau khi đến địa điểm và làm theo lời chúng, bà không đi ngay mà núp vào một góc bí mật cùng với cảnh sát để theo dõi tình huống. Khoảng 1 tiếng sau, họ thấy một kẻ khả nghi thường xuyên nhìn về phía xe của mình, bà Lee yêu cầu cảnh sát lại điều tra, nhưng cảnh sát do dự không chịu bước tới, cuối cùng kẻ khả nghi này đã nghênh ngang bỏ đi trước con mắt của hàng chục cảnh sát.
Về sau cảnh sát giải thích lúc đó đã là rạng sáng, trên đường không có ai, nếu cảnh sát xuất hiện sẽ gây nghi ngờ làm hại tới con tin.
Ngày 05/02 (ngày thứ 7 sau khi Lee Hyung-ho bị biến mất), ông Lee lại nhận được điện thoại từ bọn bắt cóc, lần này chúng nói mình đã để một tờ giấy ở địa điểm cụ thể, yêu cầu ông Lee đến đó và làm theo yêu cầu trên giấy.
Ông Lee đến địa điểm chỉ định, thấy tờ giấy viết 2 tài khoản ngân hàng, một của Hanil Bank (chủ tài khoản tên Yoon Hyun-soo), một của ngân hàng Thương Mại (tên chủ tài khoản là Kim Joo-sun), kèm theo lời nhắn bảo ông gửi vào mỗi tài khoản trên 20 triệu won.
Cảnh sát không tìm thấy dấu vân tay hay bất kì manh mối nào trên tờ giấy nhắn nên đành phải đến ngân hàng điều tra chủ tài khoản. Tuy nhiên lúc này ngân hàng chưa sử dụng chế độ chứng thực họ tên thật, cũng không trang bị camera theo dõi, manh mối này đến đây xem như cắt đứt.
Ông Lee cũng chỉ chuyển 20 triệu won vào một trong hai tài khoản trên.
Ngày 13/02, bọn cướp lại gọi điện tới hỏi ông Lee đã chuyển khoản chưa, ông Lee đáp đã chuyển rồi, bọn chúng không truy hỏi tại sao lại chỉ chuyển vào một tài khoản, mà chỉ yêu cầu ông vào 8 giờ tối mang theo 50 triệu đến dưới chân cầu Seoul, tìm một tờ giấy đặt sẵn ở đó rồi làm theo nội dung trên giấy.
Lúc này ông Lee nói mình muốn nghe giọng con trai để xác nhận cậu bé vẫn an toàn, bọn bắt cóc đã từ chối và dọa rằng nếu không muốn cậu bé chết thì cứ ngoan ngoãn làm theo lời chúng.
Lần này ông Lee không làm theo đúng lời dặn của bọn bắt cóc mà chỉ mang theo 10 triệu won tiền thật, bỏ vào địa điểm chỉ định rồi bỏ đi. Cảnh sát đã sắp xếp rất nhiều người chung quanh địa điểm này với hy vọng bắt được kẻ bắt cóc.
Đến khoảng 10 giờ 10 phút đêm đó, một chiếc xe hơi chạy đến địa điểm chỉ định, chiếc xe này chỉ dừng lại khoảng vài giây để lấy túi tiền, rồi chạy vụt đi ngay trước sự ngỡ ngàng của cảnh sát.
Đến khoảng 1 giờ sáng, chúng gọi điện tới nói biết ông không muốn con mình quay về, nên chúng sẽ không truy cứu túi tiền giả này và cũng cảm ơn vì ông Lee đã không báo cảnh sát. Đây cũng là cuộc gọi cuối cùng của bọn chúng, từ đó về sau không còn liên lạc lại nữa.
Sau một thời gian dài không nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, cũng không tìm được thêm manh mối nào mới, cảnh sát quyết định tập trung điều tra vào tài khoản mà ông Lee đã chuyển 20 triệu vào. Bởi vì chắc chắn chúng sẽ phải rút số tiền này ra, nên họ yêu cầu ngân hàng đóng băng tài khoản khả nghi, chờ đối tượng tự sa vào lưới.
Nhưng ngân hàng này có hơn 50 chi nhánh trên khắp cả nước, cảnh sát không thể theo dõi toàn bộ, họ chỉ có thể chọn vài nơi họ đoán đối tượng có khả năng xuất hiện nhất. Song phía ngân hàng dường như không ý thức được vấn đề nghiêm trọng thế nào, họ chỉ để một dòng cảnh báo “cần phải chú ý” trên tài khoản này, mà không nói rõ là cần chú ý chuyện gì.
Vì thế, khi một người đàn ông vào chi nhánh ngân hàng Sangye rút tiền, nhân viên nhìn thấy dòng “cần phải chú ý”, nên chỉ báo lại rằng “tài khoản của quý khách đã bị đóng băng, không thể rút tiền”. Người đàn ông nghe vậy lập tức cầm sổ rời khỏi ngân hàng.
Sau khi nhận được tin báo cảnh sát đã lập tức đến chi nhánh
ngân hàng tiến hành điều tra, tiếc rằng nơi này không lắp camera, nhân viên
cũng chỉ có thể miêu tả một cách mơ hồ khuôn mặt của người này.
Đến ngày 13 tháng 3 năm 1991, thi thể của cậu bé Lee Hyung-ho được tìm thấy bên bờ sông Hàn, cách cầu Jamsil 1,5 km về phía Tây. Lúc được tìm thấy, miệng mũi thi thể bị bịt kín bằng băng keo đen, hai tay hai chân bị trói bằng dây ni lông, nguyên nhân cái chết là nghẹt thở, quần áo trên người cậu bé là quần áo mặc lúc mất tích, chỉ có đôi giày là khác.
Ngoài ra kết quả pháp y cho biết cậu bé đã chết từ rất lâu, có thể là ngay sau khi bị bắt cóc, bởi thức ăn được tìm thấy trong dạ dày cậu bé giống hệt những món cậu đã ăn ở nhà bạn trước khi mất tích. Không chỉ vậy, thi thể cậu bé còn bị bỏ trong tủ đông một thời gian dài rồi mới bị quăng xuống sông.
Rất có thể cậu bé đã bị bọn bắt cóc giết và bỏ trong tủ đông, sau đó vì biết ông Lee đã báo cảnh sát nên chúng quăng xác xuống sông để phi tang.
Cảnh sát từng dựa theo miêu tả của nhân viên ngân hàng, vẽ lại chân dung của người đàn ông kia, sau đó in hơn 280 ngàn bản dán khắp cả nước trong suốt 15 năm, thậm chí còn treo giải thưởng lên đến 1 triệu won để tìm kiếm manh mối, nhưng vẫn không có bất kì tin tức gì.
Ngày 15/03, 46 ngày sau khi, tang lễ của cậu bé Lee Hyung-ho đã được cử hành với sự hiện diễn của rất nhiều người thân, bạn bè cũng như các quan chức từng tham gia điều tra.
Theo thống kê, một năm sau ngày Lee Hyung-ho bị , cơ quan điều tra đã điều động tới 9784 cảnh sát tham gia, đưa hơn 420 người vào diện tình nghi trọng điểm, thu thập hơn 740 bản ghi âm giọng nói, điều tra hơn 28000 đối tượng khả nghi.
Ngày 29/01/2006, thời gian điều tra này kết thúc, vụ bắt cóc cậu bé Lee Hyung-ho trở thành án chưa giải quyết, còn hung thủ thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thoải mái tiêu xài số tiền 10 triệu won kia.
Comments