in

Thanh lâu thời cổ đại Trung Hoa hoang phí như thế nào ?

Nhắc đến thanh lâu thì ắt chúng ta sẽ nghĩ tới đó là nơi không đàng hoàng, ăn chơi trác táng. Nhưng sự thật có đúng như chúng ta nghĩ?

Trong , quyền hành đều do người đàn ông nắm giữ. Do đó, đàn ông không những có thể có tam thê tứ thiếp mà còn có thể quang minh chính đại đi đến thanh lâu. Ở thời cổ đại đến thanh lâu vui chơi là một chuyện rất bình thường, từ quan lại quyền quý cho đến các văn nhân mặc khách cũng đều hay lui tới đây.

Có thể nhiều người thắc mắc rằng, tại sao ở thời cổ đại có thể tới thanh lâu tùy tiện như vậy? Bởi vì thanh lâu thời cổ đại được mở ra để kinh doanh một nghề được quan phủ cho phép, mà Quản Trọng (nhà chính trị, tư tưởng nổi tiếng nước Tề, thời Xuân Thu) là người đề xướng và nhằm mục đích tăng thu nhập cho quốc gia. Mọi người thường nghĩ rằng thanh lâu chính là kỹ viện, nhưng thực ra không phải như vậy.

Nó hoàn toàn khác, là nơi cao cấp, không phải ở đó chỉ có những mối quan hệ bất chính. Thực ra, cũng giống như khách sạn của chúng ta thời nay, nó cũng phân thành các hạng cao cấp, trung bình và thấp. Thanh lâu thượng đẳng chính là ca kỹ, bọn họ chỉ bán nghệ không bán thân. Nữ nhân của thanh lâu thượng đẳng không những xinh đẹp mà còn rất có tài, có phong thái phi phàm. Họ thường ca hát, nhảy múa, làm thơ rất tao nhã.

Thanh lâu hạng thấp chính là nơi khiêu dâm, bất kể thuộc tầng lớp thanh lâu nào, đa số những cô gái đều là do hoàn cảnh cuộc sống nên họ đành phải vào đây. Một số là vì gia đình nghèo đói nuôi không nổi con mình nên đưa vào thanh lâu để đổi lấy bữa cơm qua ngày. Một số khác thì do quy tắc là người trong nhà phạm tội thì bị bán đến thanh lâu. Vì vậy không có cô gái nào muốn làm kỹ nữ, nhưng đó là con đường sống duy nhất mà họ phải cố gắng hết sức để giành lấy.

Về tiêu phí nơi thanh lâu, chúng ta đều biết tiền của thời cổ đại và tiền đang dùng hiện nay thì có sự khác biệt rất lớn. Bây giờ Trung Quốc đã thống nhất dùng đồng nhân dân tệ còn thời cổ đại sử dụng là tiền vàng, bạc và đồng. Tiền tệ của mỗi triều đại và đồng nhân dân tệ hiện tại chuyển đổi không giống nhau. Chúng ta hãy lấy nhà Tống làm ví dụ, một hoặc hai bạc tại thời điểm đó là khoảng 1500 nhân dân tệ bây giờ.

Đến vào thanh lâu thì có mức giá khởi điểm. Không phải là đến thanh lâu không làm gì, không gọi các cô gái hát, cũng không gọi rượu thức ăn thì không tốn tiền. Mà đơn giản chỉ cần bước vào thanh lâu là đã phải trả tiền, thường giá khởi điểm là một hoặc hai bạc. Vào thời nhà Thanh đây gọi là phí vào cửa, không có yêu cầu gì nhưng vẫn phải tốn hơn ngàn tệ, không phải là số tiền nhỏ vào thời điểm đó. Thanh lâu còn tính phí khi dùng trà, mỗi lần là mấy ngàn quan tiền.

Muốn lên lầu ngồi và dùng thêm một bình rượu, dùng hết có thể gọi thêm, uống bao nhiêu ly thì phải trả tiền bấy nhiêu. Vì vậy nhiều người đến xem hoa khôi, đến bóng dáng của hoa khôi chẳng thấy đâu nhưng đã phải tiêu phí hơn mấy ngàn đồng. Sau đó còn phí biểu diễn xem ca kỹ, phí thưởng tạp nham. Không có trên một vạn tệ thì thì căn bản không thể vào được chỗ này. Khó trách những người vào thanh lâu chỉ có quan lại quý tộc, bởi vì đơn giản là những người dân bình thường thì không thể nào chi trả nổi những chi phí đắt đỏ. Số tiền chi trả một lần ở thanh lâu có thể đủ cho người nông dân sống một năm.

Đương nhiên ca kỹ cũng chia thành nhiều cấp, ca kỹ càng cao cấp thì số tiền phải trả càng cao. Trong con mắt của chỉ đẹp thì vẫn chưa đủ mà còn phải có tài, nếu không thì sẽ không thể thông qua cuộc tuyển chọn hoa khôi. Trong lịch sử, một đêm tối nọ Tống Huy Tông trong một lần nhìn thấy nhan sắc của kỹ nữ Lý Sư Sư đã đem lòng mê đắm. Theo ghi chép về Trần Viên Viên – một trong tám mỹ nữ trong Tần Hoài bát diễm, thanh lâu đã ra giá chỉ cần ba ngàn lượng là có thể đến chuộc thân cho cô nhưng khi có người đến chuộc thì treo giá lên tới năm mươi vạn.

Cùng với Trần Viên Viên, giá trị của Đồng Tiểu Uyển cũng không thua kém. Tiền chuộc thân của Đồng Tiểu Uyển là ba ngàn hai trăm lượng, đổi sang đồng nhân dân tệ là một trăm năm mươi vạn (gần 500 triệu tiền Việt). Ngay cả những người có tiền như bây giờ còn cần phải suy đi nghĩ lại nhiều lần khi chi một số tiền lớn như vậy. Do đó, chỉ có những người phong lưu giàu có mới đến thanh lâu. Nhưng người chỉ có tiền mà không có tài, đi đến đâu cũng vung tiền bừa bãi đã góp phần làm tăng thu nhập cho thời bấy giờ.