Khi đến bất kỳ địa điểm mới mẻ nào thì việc tìm đường đi khi du lịch tự túc cũng là một bài toán nan giải cho dù có sự trợ giúp của Google Maps đi nữa. Trùng Khánh (Trung Quốc) là một thành phố mà kể cả có sử dụng công nghệ một cách thành thạo thì việc du lịch ở đó cũng vô cùng khó khăn; không chỉ có đường sá mới kỳ lạ, ở đây còn nhiều điều lạ lùng mà bạn nên đến một lần cho biết, để… khỏi phải quay lại lần thứ hai.
Mới đây, cư dân mạng truyền tay nhau những bức hình vẽ vui nhộn của chủ tài khoản Weibo @锦鲤青年 với nội dung hashtag là: Đừng bao giờ đi du lịch ở Trùng Khánh.
Và nội dung của những bức hình trên weibo đã nói lên được điều đó:
Tôi từng cho rằng, thứ khó hiểu nhất của thế giới chính là phụ nữ, cho đến khi tôi đến với được Trùng Khánh. Một khi đã bước vào thì sẽ không có đường ra. Đi tàu điện Trùng Khánh còn kích thích hơn cả đi xe vượt núi: Băng qua núi non, lên trời xuống biển, khúc cua 90 độ, vượt sông chui lầu. Đi tàu mà cảm giác như đang bay.
Địa hình núi non cùng nhà cao tầng làm cho Trùng Khánh trở thành một nơi hiện thực chỉ có trong giấc mơ.
“Nhưng hãy yên tâm, chỉ cần bật Guide Maps lên thì đi một hồi bạn cũng… lạc đường mà thôi.”
Sự thật thì Guide Maps không có tác dụng khi ở Trùng Khánh. Bản đồ là 2D nhưng Trùng Khánh lại là 8D cơ. Ở đây không hề có đông tây nam bắc, chỉ có trên dưới trái phải. Đến các bác tài xế taxi cũng văng miểng:
“Dùng GPS làm gì, chúng tôi mới là GPS sống đây!”
Bắt được taxi, nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi. Bạn nghĩ rằng bạn đang trên đường đi, nhưng thực ra bạn đang ở trên trời đấy. Con đường ở Trùng Khánh có thể còn cao hơn cả nóc nhà cao tầng. Bên trên, bên dưới đều là nhà và nhà. Bạn sẽ không bao giờ biết được bạn sẽ được đi ngang qua cửa nhà của ai đâu. Cua qua, quẹo lại, lên dốc, xuống đèo. Bạn sẽ cảm nhận được tất cả khi tới Trùng Khánh.
Đương nhiên, bạn cũng có thể chọn cách đi bộ, chỉ là đi bộ còn “chết đứng” hơn cả đi xe gấp 100 lần. Vì một bữa ăn ngon, bạn cần phải đi qua cái cầu bắt ngang trời, đi trên dốc thang máy dài ngoằng (tất nhiên phải tốn phí), đi qua mấy cái núi, leo lên mấy đoạn cầu thang cao ngất. Trùng Khánh sẽ dạy cho bạn một điều:
“Không có việc gì khó, chỉ cần bạn biết leo.”
Địa hình phức tạp là thế, nhưng tên địa danh chắc cũng đơn giản hơn nhiều.
“Trạm kế tiếp là… Khúc cua nhà họ Tào, Khúc cua nhà họ Kim, Khúc cua nhà họ Tạ,…”
Chung quy là khá là dễ nhớ nhỉ!
Chưa hết, bảng nút bấm tầng lầu của mấy tòa nhà còn có số âm nữa mới ghê. Bấm tầng 8, cửa mở ra lại là con đường, tầng 4 là tiệm ăn, tầng 10 là khu để xe, mỗi tầng mỗi khung cảnh khác nhau.
Nói về độ ăn cay thì chẳng ai có thể đọ lại người Trùng Khánh. Điển hình là Lẩu Trùng Khánh, nước lẩu nhạt nhất trong lẩu Uyên Ương cũng chỉ là để họ nhúng đũa mà thôi. Bất kể dù đêm hay ngày, quán lẩu luôn tấp nập. Vừa đánh mạc chược vừa ăn lẩu, vừa hát Karaoke vừa ăn lẩu cũng là một thú vui.
“Người Trùng Khánh có thể không biết nấu ăn, nhưng phải biết nấu lẩu.”
Đối với người Trùng Khánh mà nói, “Đồ ăn không cay là thứ không có linh hồn”. Và câu cửa miệng của họ là: “Ăn đi, không có cay đâu.”
Kem ớt đỏ, bánh kem ớt cay, đậu phồng cay, rượu ớt. Ngay cả không khí thành phố cũng đặc mùi ớt.
Bạn có thử sức bản thân khi muốn một lần bị lạc ở Trùng Khánh thử chưa?
Comments